Có lẽ là vì mỗi ngày gặp quá nhiều người hỏi giá mà không mua, nên người chủ quầy không được nhiệt tình lắm.
Ông ta thậm chí còn chẳng nhìn lấy một cái vào Diêu Xuân Nha, chỉ lười biếng nói: “25 đồng một chiếc, có hai màu, có thể trộn lẫn với các kiểu khác, từ năm chiếc trở lên.”
25 đồng? Diêu Xuân Nha nhìn lại chiếc áo khoác, họa tiết kẻ ô màu đỏ rất tươi vui, kiểu dáng cũng khá mới mẻ, ít nhất cô chưa từng thấy ở các cửa hàng quốc doanh tại An Thành.
Giá này không phải là rẻ, nhưng An Thành có nhiều nhà máy, nhiều nơi làm ăn phát đạt, công nhân có tay nghề cũng có thể kiếm được hàng trăm đồng mỗi tháng, khả năng tiêu dùng chắc chắn là có thể.
Cô mang đồ về bán với giá 35 đồng thì cũng không quá đáng, vì những mẫu tương tự ở cửa hàng quốc doanh cũng phải bán trên 40 đồng mới được.
Diêu Xuân Nha quyết tâm, lại tiến gần về phía quầy, "Chủ quầy, tôi muốn xem màu sắc khác, hoặc các mẫu áo mùa đông khác?"
Nghe thấy như có người mua hàng, chủ quầy ngồi thẳng dậy từ ghế nằm, "Có thì có, nhưng giá không rẻ."
Diêu Xuân Nha: “Xin đừng phiền phức, ông nói giá trước đi, tôi nghe xem, nếu hợp lý tôi sẽ để ông lấy đồ cho tôi xem, không hợp thì tôi sẽ xem cái khác.”
Ông chủ nhìn chằm chằm vào Diêu Xuân Nha một lúc, thở dài, "Thôi cho cô xem, dù sao cũng không bận, mua hay không cũng không quan trọng."
Ông cúi người lấy ra một chiếc túi hành lý to từ dưới kệ, bên trong chứa không ít quần áo, nhưng mỗi kiểu chỉ có một hai chiếc.
Có áo da, áo bò dày lót lông, áo khoác dài hai hàng khuy…
Ánh mắt Diêu Xuân Nha sáng lên, đây chính là thứ cô muốn.
"Chủ quầy, cái áo khoác này và áo bò bán bao nhiêu." Cô cúi xuống, sờ vào chất liệu rồi mới bắt đầu hỏi giá.
Nhiều mẫu như vậy cô đều muốn, chỉ tiếc tiền mang theo không đủ, cuối cùng không chỉ tiêu sạch 500 đồng trong túi mà còn lấy thêm hơn 100 đồng từ túi của Lộ Nghiêu.
Chuyến đi sâu thành lần này có thể nói là thu hoạch rất lớn.
Cầm đồ lỉnh kỉnh không tiện đi lại, họ đã thuê một phòng gần ga tàu trước.
"Nghỉ một chút? Hay là chúng ta đi ăn trước?" Lộ Nghiêu đặt túi lớn vào góc tường.
Diêu Xuân Nha cảm thấy hơi mệt, mặc dù ngồi tàu nằm, nhưng không gian trong toa nhỏ, hoạt động bị hạn chế, thật sự không thể nghỉ ngơi tốt.
Lúc này mí mắt cô đã bắt đầu đánh nhau, cô lăn lộn trên giường, "Em muốn ngủ một chút, hay là anh đi ăn trước, mang về cho em cái gì cũng được…"
Thật sự quá mệt, nói xong câu đó cô đã ngủ thϊếp đi.
Lộ nghiêu đắp chăn cho cô, không yên tâm khi để Diêu Xuân Nha ngủ say một mình trong nhà nghỉ.
Anh nằm bên cạnh cô, tựa đầu vào tay, dần dần cũng rơi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen, bụng Diêu Xuân Nha kêu ọc ọc.
Lộ Nghiêu sờ sờ đầu cô, “Rửa mặt đi, đi ăn thôi.”
Đã là 7 giờ tối, Diêu Xuân Nha không muốn đi xa, hai người chỉ mua hai phần phở xào ở quán bên đường.
Khi họ đã ăn no nê, rửa mặt sạch sẽ, nằm trên giường, Lộ Nghiêu mới kể cho cô nghe về câu chuyện của anh với gia đình họ Quý.
Học phí vào trường cảnh sát của anh đều do gia đình tiết kiệm, cộng với việc anh tự mình làm nông kiếm tiền trong làng.
Nộp học phí xong, cũng không còn tiền để ăn, anh lại là một đứa trẻ chỉ báo tin vui không báo tin buồn, trong trường thường đói bụng thì chỉ uống nước lạnh cho no.
Cho đến một lần gặp gỡ thầy giáo Qúy, ban đầu thầy thấy Lộ Ngiêu khổ sở nên khi ăn trưa có mang thêm một phần cho anh.
Sau này tiếp xúc lâu, phát hiện Lộ Nghiêu không chỉ là một đứa trẻ vừa học vừa giỏi, mà còn là một hạt giống tốt để làm cảnh sát, thế là thầy nhận anh làm học trò, Lộ Nghiêu cũng thường xuyên lui tới nhà họ Quý.
"Thầy đã dậy hết tài năng của thầy cho anh, anh từng thề trước mặt thầy, nhất định phải làm một cảnh sát tốt, giải quyết nỗi ưu phiền cho dân."
Lộ Nghiêu nằm ngửa nhìn lên trần nhà, như thể đang nói về một chuyện rất xa xưa.
"Nhưng thầy còn chưa kịp trao cho anh bằng tốt nghiệp, đã hy sinh vì sự nghĩa, anh cũng không thể thực hiện lời hứa, không thể vào được hệ thống cảnh sát, mà bị phân đến ngành đường sắt."
Giọng anh mang theo một chút bất lực, hồi tưởng lại năm tốt nghiệp, với thành tích của anh hoàn toàn có thể vào đội An Thành, nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn.
Tại sao không thể vào, anh chỉ phớt qua, nói ra cũng chỉ khiến Diêu Xuân Nha thêm phần buồn bã, thà không nói còn hơn.
Nhưng Diêu Xuân Nha là người tinh tế, hơn nữa cũng sống hai đời người, mặc dù Lộ Nghiêu không nói rõ, cô cũng đoán ra chút ít.
Từ xưa đến nay, con cái nhà nghèo cho dù có xuất sắc đến đâu, cũng không sánh được với một câu nói của người có quan hệ, thế giới này thật bất công như vậy.
Cô đến gần Lộ Nghiêu, ôm lấy vai anh, "Anh đã rất xuất sắc rồi, thầy của anh trên trời sẽ nhìn thấy điều đó, nữa là, những ngày tháng phía trước còn dài lắm, em tin anh nhất định có thể thực hiện ước mơ của mình.”
"Anh không cần tự tạo quá nhiều áp lực cho bản thân." Cô nói như một dòng ấm áp, từ từ chảy qua trái tim anh, khiến anh cảm thấy ấm lòng.
“Ngày lên xe, trưởng tàu Mã không phải đến tìm chúng ta sao, sau đó anh đi mua vé, còn em ngồi nói chuyện với ông ấy một lúc.”
Diêu Xuân Nha muốn phân tâm khỏi tâm trạng tiêu cực của anh, nên đổi chủ đề.
“Ông ấy thậm chí biết rằng những tin đồn trong viện là do Mã Tiểu Huệ truyền ra, nói là sẽ chờ chúng ta về, để Mã Tiểu Huệ đến xin lỗi, hoặc cũng có thể xin lỗi công khai trong viện.”
Lộ Nghiêu: "Thật sao? Em nghĩ sao?" Anh giả vờ không biết gì, thực ra trưởng tàu Mã biết chuyện này là do anh tự đi tìm, anh không thể đứng nhìn những tin đồn bay khắp nơi.
Anh đã dám gây mích lòng trưởng tàu Mã cũng vì Diêu Xuân Nha mà giải thích một phen.
Cô nói là không quan tâm, nhưng anh thì có, cô tốt như vậy, thì tại sao phải chịu đựng sự bất công này!
Nhưng không ngờ, trưởng tàu Mã không tức giận vì việc anh tự ý đến tìm, sau khi xem bằng chứng của anh, còn đặc biệt đi điều tra một lần, làm rõ sự thật rồi đầu tiên xin lỗi Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu nói hy vọng Mã Tiểu Huệ có thể ra mặt làm rõ sự thật, xin lỗi trước mọi người, nhưng không muốn để Diêu Xuân Nha biết chuyện này là do anh sắp xếp.
Trưởng tàu Mã cũng đồng ý ngay lập tức, đó là chuyện đã được thỏa thuận, nhưng không ngờ trên tàu, trưởng tàu Mã lợi dụng lúc anh không có ở đó, lại tìm Diêu Xuân Nha nói chuyện này.
Suy nghĩ của trưởng tàu Mã rõ ràng không thể nào hơn, chỉ là muốn thuyết phục thêm, không muốn để con gái mình xấu hổ trước mọi người.
“Em nghĩ đều sống trong cùng một viện, cô ấy cũng không còn nhỏ, chỉ là bị người khác xúi giục, không cần phải náo loạn như vậy.”
Diêu Xuân Nha nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa chuyện này, nếu em không quan tâm, tin đồn tự nhiên sẽ tan biến, làm việc để lại một chút mặt mũi, sau này dễ gặp nhau mà.”
Cô không phải là người dễ chịu đựng, nhưng vẫn phải xem xét đến tổng thể, vừa mới nghe câu chuyện của Lộ Nghiêu, càng cảm thấy quyết định của mình là đúng.
“Anh biết em suy nghĩ vì mối quan hệ đồng nghiệp của anh, thực ra anh không sao, đối với anh không có gì quan trọng hơn em, anh không muốn em phải chịu đựng những điều này.”
Lộ Nghiêu làm sao không hiểu được tâm tư của cô?