Ta Nhặt Ba Đại Lão Làm Thế Thân

Chương 30: “Cháu đang đợi Tạ Cửu Lê…” 1

Tạ Cửu Lê ghi nhớ rõ ràng địa chỉ văn phòng của Giáo sư Hà Nghiêm Hoa. Cô đi xuyên qua khuôn viên trường một cách bình thản như bất kỳ sinh viên nào, bước đến tòa nhà giảng dạy, rồi đi thẳng lên tầng ba tìm văn phòng của vị giáo sư.

Cô gõ cửa vài lần nhưng bên trong không có ai trả lời.

Một sinh viên đi ngang qua nhắc cô: “Giáo sư Hà hiện đang giảng bài.”

Tạ Cửu Lê quay đầu lại cảm ơn, nhưng cô không định rời đi. Cô bước vài bước qua một bên, đứng đó chờ đợi một mình.

Sinh viên nọ ngập ngừng nhắc thêm: “Giáo sư hôm nay 11 giờ mới hết tiết, còn lâu lắm đấy.”

“Không sao.” Tạ Cửu Lê mỉm cười với đối phương.

Cậu sinh viên đỏ mặt, lí nhí nói một câu “Không cần cảm ơn” rồi rời đi.

Thực ra, Tạ Cửu Lê không hề bận tâm đến việc phải chờ đợi.

Hoặc có thể nói, ở thời điểm hiện tại, thời gian đối với cô đã mất đi ý nghĩa.

Dù biết rõ người đó không thể nào là Hạ Cô Châu, nhưng cô vẫn nôn nóng muốn gặp lại anh ta một lần nữa.

Chờ đợi trước cửa văn phòng một, hai tiếng thì có gì mà không thể?

Hệ thống lên tiếng với vẻ khó hiểu:

[Khi cô gặp người đàn ông đó, định vị đã biến mất. Chẳng lẽ đây là một nhiệm vụ hai giai đoạn?]

Đối với hệ thống còn chưa hiểu rõ chính chức năng của mình, thái độ của Tạ Cửu Lê đã chuyển từ cạn lời sang hoàn toàn ngó lơ.

Cô biết rất rõ, ngay cả khi hệ thống này có thể thực sự giúp cô thực hiện ước nguyện, thì trong những khía cạnh khác, nó hoàn toàn không đáng tin cậy.

Dựa vào hệ thống chẳng bằng tự dựa vào chính mình.

Trong thời gian chờ Giáo sư Hà quay lại sau buổi học, Tạ Cửu Lê không hề lãng phí thời gian. Cô lấy điện thoại ra, lên mạng và thử tìm kiếm với nhiều từ khóa khác nhau.

Cuối cùng, khi sử dụng tổ hợp từ khóa “Hà Nghiêm Hoa, sinh viên, vợ chồng”, cô đã tìm được một bài báo về một vụ đắm tàu cách đây vài năm.

Bài báo đi kèm một bức ảnh chụp cảnh đám đông tưởng niệm bên bờ biển.

Tạ Cửu Lê lướt nhanh qua nội dung bài viết: Một nhóm học giả tham gia một hội nghị học thuật quốc tế đã gặp phải tai nạn đắm tàu. Phần lớn những người này may mắn sống sót nhờ được cứu hộ kịp thời, nhưng có một cặp vợ chồng đã không may bị dòng nước cuốn trôi khi cố gắng cứu ba đứa trẻ bị rơi xuống biển.

Đội cứu hộ đã tìm kiếm suốt nửa tháng trên biển nhưng không thể vớt được thi thể của họ.

Bài báo khép lại bằng sự tiếc thương và tôn vinh cặp vợ chồng học giả đã hy sinh khi cứu người, như một lời tưởng nhớ sâu sắc.

Cặp đôi không may qua đời ấy chính là hai sinh viên của Giáo sư Hà Nghiêm Hoa. Họ từng là bạn học, đồng nghiệp, rồi vì chung sở thích mà trở thành vợ chồng, cùng có hai người con, một trai một gái.

Đó vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc, nhưng để đổi lấy hạnh phúc cho gia đình khác, họ đã gặp phải bi kịch.

Tạ Cửu Lê đọc xong bài báo, tiếp tục tìm kiếm thêm những thông tin liên quan khác. Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi có người lên tiếng gọi, cô mới giật mình nhận ra.

“Chào cô, cô đang đợi tôi sao?” Một nữ giáo sư tóc đã bạc trắng tháo kính lão, hỏi.

Tạ Cửu Lê đã từng thấy ảnh của Giáo sư Hà Nghiêm Hoa trên trang web của trường. Cô mỉm cười với vị giáo sư lớn tuổi: “Đúng vậy, thưa Giáo sư Hà. Bà có thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi được không?”

Là người đã trải qua nhiều sóng gió, Giáo sư Hà gật đầu ngay không chút do dự: “Vào văn phòng nói chuyện đi.”

Bà vừa nói vừa xoay tay mở cửa văn phòng, rồi nói tiếp: “Sinh viên của tôi đều biết tôi không khóa cửa, họ có thể vào trong đợi. Vậy nên, cô chắc không phải là sinh viên của tôi, có lẽ là người nhà của một sinh viên nào đó?”

“Đúng là tôi quen biết một sinh viên của bà, nhưng lần này tìm bà không phải vì chuyện của cậu ấy.” Tạ Cửu Lê vừa đi theo bà vào văn phòng vừa cân nhắc cách nói chuyện. Cuối cùng, cô cẩn trọng trả lời: “Thực ra, tôi muốn hỏi bà về một việc. Tôi không chắc mình đã tìm đúng người, và cũng không rõ liệu bà có thể tiết lộ hay không.”

“Ngồi đi.” Giáo sư Hà đặt tập giáo án trên tay xuống, chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho Tạ Cửu Lê ngồi.

Tạ Cửu Lê ngồi xuống như một sinh viên ngoan ngoãn. Sau một thoáng suy nghĩ, cô nói thẳng: “Tên tôi là Tạ Cửu Lê, tôi là một… bà có thể hiểu thế này: một người sở hữu nhiều tài sản thừa kế gia đình và thích làm từ thiện.”

Giáo sư Hà ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

“Vì có quá nhiều tiền không dùng hết, nên khi gặp người cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ tài chính hết mức có thể.” Tạ Cửu Lê nghiêm túc bịa chuyện, “Vừa rồi, khi tôi tham quan triển lãm hàng không vũ trụ tại trường, tôi tình cờ gặp một đứa trẻ bị bệnh. Không tiện hỏi trực tiếp những thông tin cá nhân của cô bé, nên tôi muốn hỏi thử bà.”

“Cô làm sao biết tôi sẽ biết?” Giọng Hà Nghiêm Hoa bình thản. “Chỉ vì cô bé xuất hiện ở trường Hàng không sao?”

“Bởi vì cô bé đã nhắc đến tên bà, nên tôi mới thử vận may.” Tạ Cửu Lê mỉm cười, “Cô bé nói rằng cha mẹ mình từng là học trò của bà, và cô bé còn có một người anh trai. Tôi không biết liệu bà có quen họ không?”

Động tác của Hà Nghiêm Hoa khựng lại.

Dù miệng Tạ Cửu Lê nói không chắc chắn, nhưng trong lòng cô lại tin chắc đến 100%.

Cô khẽ nhíu mày, tiếp tục: “Trong nền y học hiện đại, bệnh nan y không còn nhiều. Không biết cô bé mắc bệnh gì, nhưng nếu có cách, tôi muốn giúp cô bé thử các liệu pháp, loại thuốc có hiệu quả. Biết đâu cô bé có thể khỏi bệnh. Nghe nói cô bé muốn thi vào trường Hàng không. Nếu hồi phục, chắc chắn cô bé sẽ có cơ hội dự thi.”

Hà Nghiêm Hoa khẽ cười, dùng ánh mắt dò xét nhìn Tạ Cửu Lê: “Có người nào chỉ vì một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà bỗng nhiên động lòng, quyết định chi ra một số tiền lớn như thế không?”

Tạ Cửu Lê hơi ngạc nhiên, phản bác: “Giúp một người cần lý do nghiêm trọng đến vậy sao? Tôi chỉ nghĩ rằng cô bé xứng đáng được đối xử tốt hơn và nhận được sự giúp đỡ thôi.”

Lời nói của cô đơn giản đến mức ngây thơ, như thể cô thật sự là một thiên kim tiểu thư giàu có, nhiều tiền không có chỗ tiêu và giàu lòng nhân ái.