Ta Nhặt Ba Đại Lão Làm Thế Thân

Chương 25: Chị có thích Thẩm Vụ Trầm không…

Nếu lỡ mua nhiều quá mà không ăn hết, đành để hai thanh niên khỏe mạnh ở nhà giúp cô giải quyết vậy.

Mười phút sau, khi Tạ Cửu Lê vẫn đang đứng đợi món bánh trứng kem, Cố Chu đã vội vã xuất hiện từ đầu kia của phố ăn vặt. Cậu lách qua đám đông, nhanh chóng tìm được cô, đưa tay cầm giúp cả loạt túi trong tay cô:

“Mua nhiều thế này cơ à?”

Tạ Cửu Lê thoáng rảnh tay, cười nói:

“Cậu vội thế à?”

Vừa nói, cô vừa nhận lấy bánh trứng kem vừa nướng xong, cẩn thận cắn một miếng.

“Phố này rất dễ lạc.” Cố Chu chỉ về xung quanh, “Em sợ chị không tìm được đường về. Chị chẳng phải ghét đi bộ sao?”

Điều này đúng thật.

Tạ Cửu Lê gật đầu, chỉ tay về phía trước:

“Đi hết con phố này rồi về, Thẩm Vụ Trầm chắc cũng sắp tan học rồi.”

Cố Chu liếc nhìn đồng hồ, hơi lơ đễnh đáp:

“Được.”

“Cậu đúng là nổi tiếng ở trường nhỉ,” Tạ Cửu Lê vừa đi vừa nói.

Cố Chu hơi ngập ngừng, sau đó mới cười đáp:

“Họ đang nhìn chị đấy.”

Tạ Cửu Lê nhướng mày:

“Khi nãy lúc cậu chưa đến, chẳng có ai nhìn tôi nhiều như thế cả.”

Đúng là tuổi trẻ, phản ứng đầu tiên chắc là nghĩ cô và Cố Chu đang yêu nhau.

Tạ Cửu Lê nhìn mấy món đồ ăn trên tay Cố Chu, có cái ăn dở, có cái mới cắn một miếng, còn nhiều cái chưa kịp ăn.

Cảnh tượng này đúng là giống như bạn trai đang hộ tống bạn gái đi dạo phố, ngoan ngoãn xách túi không một lời than vãn.

Tạ Cửu Lê quyết định mua gì đó “thưởng” cho người xách túi:

“Cậu muốn ăn gì không? Tôi mua cho.”

Cố Chu lắc đầu.

“Cậu hơi lạ đấy.” Tạ Cửu Lê nheo mắt lại, “Đây là lần đầu tôi thấy cậu ít nói thế này. Ở trường có chuyện gì không vui sao?”

Cố Chu cười nhẹ:

“Em đang nghĩ về một bài luận mà giáo sư vừa nhắc đến trong giờ học, nhưng bị bao quanh bởi mùi đồ ăn thế này, hơi khó để tập trung.”

Tạ Cửu Lê không tỏ rõ ý kiến.

Nếu vừa rồi Cố Chu chỉ đang nói qua loa, thì cậu quả là một diễn viên bẩm sinh.

Sau khi đi đến cuối con phố ăn vặt, cô mua thêm một phần lòng chiên rồi mãn nguyện quay đầu. Tạ Cửu Lê dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Cố Chu:

“Xong rồi, về thôi.”

Lúc đến đã ngắm hai bên đủ rồi, nên khi quay lại, Tạ Cửu Lê không còn chú ý đến các cửa tiệm nữa, mà tập trung hoàn thành nhiệm vụ ăn hết một phần rồi lại hỏi Cố Chu để lấy phần tiếp theo.

Hệ thống cũng bắt đầu thèm thuồng:

[Ngon lắm sao, người chơi?]

“Cực kỳ ngon, nhưng mi không ăn được.” Tạ Cửu Lê trò chuyện với nó trong đầu.

Hệ thống mô phỏng âm thanh nuốt nước bọt “ực” một cái.

Khi ra khỏi lối vào phố ăn vặt, thực tế Tạ Cửu Lê đã no căng. Cô ném túi đồ ăn trong tay vào thùng rác bên đường rồi lấy chìa khóa xe ra.

Chiếc xe của cô đỗ ngay bên lề, vị trí rất dễ tìm.

Ngay lúc này, Cố Chu đột nhiên gọi tên cô:

“Tạ Cửu Lê.”

Tạ Cửu Lê vốn đang định bước đến chỗ xe, nghe vậy liền ngoảnh lại nhìn cậu.

Hôm nay, Cố Chu mặc một chiếc áo hoodie trắng mỏng – loại trang phục dễ che dáng nhưng cũng rất kén người mặc. Thế mà trên người cậu, chiếc áo lại vừa vặn, chỉn chu, toát lên vẻ trẻ trung đặc trưng của tuổi trẻ, với đôi vai rộng rõ nét và khuôn mặt thanh tú, rạng ngời đầy sức sống.

Chỉ riêng hình ảnh dưới ánh hoàng hôn này cũng đủ để đem đi tham gia một cuộc thi tuyển chọn nam thần tượng.

Tạ Cửu Lê không khỏi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cậu, theo bản năng thưởng thức vài giây rồi mới hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Chu hơi nghiêng đầu, cổ nghiêng theo một đường cong đẹp mắt:

“Em có thể hỏi chị một câu liên quan đến Thẩm Vụ Trầm được không?”

Tạ Cửu Lê im lặng một chút:

“Cậu hỏi ở đây à?” – Ngay lối vào phố ăn vặt đông đúc trước cổng trường đại học?

“Em đã nhịn lâu lắm rồi.” Cố Chu nói.

Ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Cửu Lê, khiến cô buộc phải lịch sự nhìn lại thay vì để mắt mình lơ đãng khắp nơi.

“Liên quan đến Thẩm Vụ Trầm, hay là liên quan đến tôi?” Tạ Cửu Lê bất lực đút tay vào túi hỏi. “Hỏi đi, nhưng tôi không chắc sẽ trả lời.”

“Chị có thích Thẩm Vụ Trầm không?” Cố Chu hỏi.

Tạ Cửu Lê thực sự không ngờ Cố Chu lại hỏi một câu như vậy.

— Câu hỏi này, nói sao nhỉ, hoàn toàn không hợp với tính cách của Cố Chu.

Với phong cách của cậu, đáng lẽ cậu phải tự mình biết rõ câu trả lời cho những câu hỏi như thế này, rồi giữ kín không tiết lộ ra mới đúng.

“Thế này nhé, Tạ Cửu Lê.” Cố Chu khẽ cười, bước lên một bước, đứng sát trước mặt cô. “Chị từng nói rằng không nghĩ đến khả năng yêu thêm ai khác nữa. Nhưng nếu phải chọn giữa em và Thẩm Vụ Trầm, ai sẽ có khả năng hơn? Là Thẩm Vụ Trầm, hay là em?”

— Giống như khi bạn nuôi hai con mèo, bạn yêu con đầu tiên nhiều hơn hay con thứ hai?

Cô đương nhiên chỉ có thể giữ vai trò của một bậc thầy trung lập, trả lời đầy thản nhiên:

“Câu hỏi này, tôi không có đáp án.”

Cố Chu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cười khẽ. Khi ngẩng đầu lên, trên mặt cậu lại hiện ra nụ cười dịu dàng thường ngày. Cậu láu lỉnh nháy mắt:

“Chị à, em chỉ đùa thôi. Em biết thân phận của mình, sẽ không buộc chị phải đặt em lên bàn cân như thế.”

Tạ Cửu Lê im lặng vài giây, sau đó lấy chìa khóa xe ra, đi đến mở cửa.

Khi tiến gần đến xe, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cô thoáng nhìn thấy bóng lưng của Cố Chu.

Cậu dường như đang lơ đễnh quan sát đám đông trên con đường phía đối diện, hoặc cổng trường Đại học Hàng không. Cứ như thể ở đó có điều gì đã thu hút sự chú ý của cậu.

Tạ Cửu Lê mở khóa xe, ngẩng đầu liếc qua hướng mà cậu đang nhìn, nhưng chẳng thấy điều gì đặc biệt.

… Cô nghĩ quá nhiều chăng?