Thẩm Vụ Trầm bị chọc trán, đầu ngả ra sau một chút, rồi lại ngồi thẳng lưng trở lại, như một con lật đật gắn lò xo.
“Nhưng,” Tạ Cửu Lê nghĩ lại câu mình vừa nói, nghiêm túc bổ sung: “Những hành vi phạm pháp là không được phép, tốt nhất cũng đừng làm những chuyện thất đức.”
“… Sẽ không làm.” Thẩm Vụ Trầm không biểu cảm đáp.
“Cũng đúng, cậu đúng là không bị lệch lạc.” Tạ Cửu Lê hài lòng nói.
Nếu là người khác trải qua tuổi thơ và thanh xuân như Thẩm Vụ Trầm, có lẽ đã trở thành một đại phản diện trong kiểu truyện xuyên thư rồi.
Cậu nhóc này đến giờ vẫn là một học bá không có khuynh hướng bạo lực hay hắc hóa, thật sự không dễ dàng.
Tạ Cửu Lê cảm thán, giơ tay định xoa đầu Thẩm Vụ Trầm, nhưng cậu lại cảnh giác ngả người ra sau để né tránh.
“Cố Chu thì ngoan ngoãn cho xoa.” Tạ Cửu Lê bĩu môi.
Thẩm Vụ Trầm suy nghĩ một lát, mím chặt môi, đầu cúi xuống dần dần, đôi tai đỏ bừng, chầm chậm ghé lại gần Tạ Cửu Lê.
Tạ Cửu Lê mãn nguyện xoa đầu cậu thiếu niên, nhưng thực tế cũng chỉ dám xoa hai lần.
Cô sợ nếu xoa đến lần thứ ba, có người sẽ bị “nóng” đến mức nổ tung mất.
Sau khi thu tay lại, cô nhìn đồng hồ rồi dỗ Thẩm Vụ Trầm đi ngủ:
“Một lát nữa tôi cũng sẽ buồn ngủ, cậu về phòng đi.”
Thẩm Vụ Trầm ngoan ngoãn đứng dậy rời đi, trước khi đi còn cẩn thận đặt lại cái ghế dùng để đọc sách về chỗ cũ.
Khi đến cửa, tay Thẩm Vụ Trầm dừng lại trên công tắc đèn:
“Căn phòng đó, thật sự thuộc về tôi sao?”
Tạ Cửu Lê bật cười:
“Sao vậy, muốn tôi làm cho cậu một giấy chứng nhận quyền sở hữu à?”
Thẩm Vụ Trầm lắc đầu, tách một tiếng tắt đèn, sau đó đóng cửa lại.
Tạ Cửu Lê lấy điện thoại ra, mò mẫm bật đèn ngủ trên đầu giường và bắt đầu chơi một trò tiêu khiển.
Lúc này, hệ thống mới lên tiếng:
[Hành vi thức khuya như thế này của người chơi là vô cùng không tốt cho sức khỏe.]
“Vậy tại sao buổi chiều không gọi tôi dậy?” Tạ Cửu Lê chất vấn.
[Lần sau, nếu có nhu cầu, xin người chơi thiết lập chế độ báo thức trước.] Hệ thống trả lời một cách nghiêm túc.
Tạ Cửu Lê lười tranh luận thêm với “trí tuệ nhân tạo ngốc nghếch” này, liền hỏi thẳng một câu khác:
“Thế giới này rất giống với thế giới trước đây của tôi, đúng không? Công nghệ, thương hiệu, thậm chí cả địa lý cũng đều tương tự.”
Hệ thống tỏ vẻ đồng tình:
[Chính xác là như vậy.]
Ngón tay Tạ Cửu Lê thoăn thoắt vượt ải, miệng hờ hững nói:
“Vậy nếu bây giờ tôi tìm lại nhà cũ của mình, liệu có tìm được thứ gì không?”
[Không tìm được gì cả, vì đây là thế giới khác.] Hệ thống khẳng định chắc nịch.
“Đúng vậy.” Tạ Cửu Lê mở một màn chơi mới và tiếp tục trò chơi, ngừng nói chuyện với hệ thống.
Cô chơi mãi cho đến tận 3 giờ sáng mới từ “địa ngục tiêu khiển” leo ra được, cố gắng bám lấy chút buồn ngủ ít ỏi trong đầu, cuộn tròn trong chăn và chìm vào giấc mơ đến muộn.
— Đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, quả nhiên mặt trời đã lên cao, gần đến giờ ăn trưa. Lúc này, Thẩm Vụ Trầm và Cố Chu đều không có nhà.
Khi Tạ Cửu Lê xuống lầu, dì giúp việc nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng:
“Tiểu thư Tạ, cô thấy không khỏe ở đâu à? Đây là lần đầu tiên cô dậy trễ thế này, có cần tôi đi cùng cô đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu, hôm qua tôi đi ngủ muộn thôi.” Tạ Cửu Lê xua tay, đón lấy mớ rau trong tay dì giúp việc, “Trưa nay họ không ở nhà, không cần nấu nhiều món thế đâu.”
“Sao được chứ, tiểu thư Tạ là chủ nhà, đương nhiên phải ăn những thứ tốt nhất rồi.” Dì giúp việc trả lời như lẽ hiển nhiên.
Tạ Cửu Lê nghĩ ngợi, thấy câu nói này hình như không sai, nhưng lại có chỗ nào đó nghe hơi kỳ lạ.
Nhưng dù sao đi nữa, cô ăn xong bữa trưa vẫn không nghĩ ra điều gì không đúng, đành bỏ qua.
Tay nghề nấu ăn của dì giúp việc được hệ thống đảm bảo, ngoài những món thường ngày và sở trường là các món Tứ Xuyên, những món khác chỉ cần tìm công thức trên mạng là có thể làm đúng đến tám chín phần. Có lẽ vì cân nhắc đến thành viên “đặc biệt” trong gia đình này, món ăn dì nấu luôn rất sạch sẽ và tốt cho sức khỏe.
Bình thường ăn cũng ổn, nhưng thỉnh thoảng Tạ Cửu Lê lại thèm đồ ăn vặt không lành mạnh.
Đúng lúc này, cô nhận ra mấy bộ màu và giấy vẽ mình mua trước đó gần như đã dùng hết, liền nghĩ đã đến lúc mua thêm. Vì thế, cô lái xe ra ngoài.
Ai cũng biết rằng những quán ăn vặt gần cổng trường đại học thường có trình độ rất cao.
Sau khi rời trung tâm thương mại, Tạ Cửu Lê quyết định ghé qua trường của Cố Chu. Đến cổng trường, cô gọi điện cho cậu để hỏi xem cậu tan học lúc mấy giờ, nhưng có lẽ Cố Chu đang trong giờ học nên không nghe máy.
Tạ Cửu Lê đành gửi một tin nhắn hỏi cậu có muốn đi nhờ xe về không, sau đó đỗ xe bên lề đường và đi mua đồ nướng. Cô vừa đi vừa mua, mỗi quầy lại mua một phần, chẳng mấy chốc đã xách đầy cả hai tay.
Đang ăn dở không biết đến phần thứ mấy thì điện thoại của Cố Chu gọi đến.
Tạ Cửu Lê khó khăn lắm mới lấy được điện thoại ra áp vào tai:
“Tan học rồi à?”
“Ừm, chị vẫn ở cổng trường sao?” Cố Chu hỏi, hơi thở có phần gấp gáp, như thể vừa chạy một đoạn đường ngắn.
“Tôi đang ở phố ăn vặt bên ngoài.” Tạ Cửu Lê dừng bước, gọi với đến quầy:
“Cho một xiên kẹo hồ lô… À, lấy loại dâu tây nhé, cảm ơn.”
Cố Chu trong điện thoại nói:
“Em biết chỗ đó, chị chờ em chút, em đến ngay đây.”
“Đi từ từ thôi, đừng vội.” Tạ Cửu Lê vừa nói vừa bước tiếp, “Tôi còn đang đi dạo đây, xe đỗ ở lề đường, cậu cứ ra đó đợi tôi là được. Cúp máy đây.”
Nói xong, cô không đợi Cố Chu trả lời mà thẳng tay ngắt cuộc gọi, rồi mở ứng dụng thanh toán để quét mã, để thêm xiên kẹo hồ lô vào đội ngũ đồ ăn vặt trong tay mình.
Phố ăn vặt ngoằn ngoèo, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Tạ Cửu Lê ước chừng, vừa đi vừa mua thì ít nhất cũng phải mất thêm hai mươi phút nữa mới hết đường.