Quyết định cho Cố Chu vào phòng không phải là điều Tạ Cửu Lê tùy tiện nghĩ ra.
Cố Chu đã biết rất nhiều chuyện về Hạ Cô Châu rồi, thêm một khuôn mặt cũng không sao.
Hơn nữa, anh ta biết càng nhiều, cô lại càng dễ kiểm chứng một số điều.
Động tác trên tay Tạ Cửu Lê không dừng lại. Vừa pha màu, cô vừa hỏi:
“Có khác với tưởng tượng của cậu không?”
Cố Chu nghiêm túc tiến lại gần, đứng sau lưng cô để nhìn kỹ hơn:
“Chị nói tính cách anh ấy giống em, vậy em đoán anh ấy cũng hay cười.”
Tạ Cửu Lê cười nhạt:
“Anh ấy không cười thì từng làm trẻ con khóc đấy. Có lần chơi bóng, lưng bị thương, đến bệnh viện băng bó xong không dám để tôi biết, nhưng đau quá chịu không nổi. Lúc dắt chó đi dạo với tôi, mặt anh ấy nhăn lại dọa một hàng trẻ con trong khu khóc rống.”
Cố Chu như rất hứng thú, hỏi:
“Trước đây chị nuôi chó sao? Để em đoán… Golden Retriever? Chắc tên nó cũng liên quan đến đồ ăn?”
Bàn tay cầm cọ của Tạ Cửu Lê khựng lại, nụ cười dần biến mất.
Trước khi lời nói đó tự nhiên buột ra, cô thậm chí đã quên mình từng nuôi chó.
Ngay cả bây giờ, cô cũng không nhớ được tên, hình dáng của con chó đó.
Tạ Cửu Lê đột nhiên mất hứng vẽ, đặt bảng màu đã pha sang một bên, đứng dậy tháo tạp dề:
“Chuyện đó là quá khứ rồi, tôi quên hết rồi.”
Có lẽ vì tâm trạng bực bội, chiếc tạp dề vốn chỉ buộc hờ phía sau lưng lại rối thành một nút thắt chết, không thể gỡ ra.
Tạ Cửu Lê kéo hai lần, lông mày nhíu lại, đảo mắt xung quanh tìm kéo.
Cố Chu bước lên nửa bước, giữ lấy dây buộc của tạp dề:
“Đừng vội.”
Anh khéo léo và nhẹ nhàng gỡ nút thắt đã bị cô kéo rối tung, chỉ vài giây đã tháo xong, Tạ Cửu Lê gần như không cảm nhận được lực tay nào.
Cô thở ra một hơi, kéo tạp dề qua đầu rồi giũ nhẹ mái tóc xõa:
“Mấy giờ rồi? Có lẽ đã đến lúc đi đón Thẩm Vụ Trầm rồi nhỉ?”
Vừa nói, Tạ Cửu Lê không đợi Cố Chu trả lời mà bước thẳng ra ngoài.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình muốn nhanh chóng rời khỏi không gian ngập tràn bóng dáng Hạ Cô Châu đến vậy.
Cảm giác như cả hành lang cuộc đời mình ngoài Hạ Cô Châu ra chỉ còn lại sương mù thường khiến Tạ Cửu Lê thấy buồn nôn.
Chỉ là khi cô cố tình phớt lờ nó, cảm giác khó chịu này sẽ trở nên mờ nhạt.
Nhưng một khi ý thức được rằng “Hạ Cô Châu là tất cả của tôi”, sự khó chịu lập tức ùa đến.
Đây không phải lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy.
Chẳng hạn, Hạ Cô Châu dường như lớn tuổi hơn cô, nhưng Tạ Cửu Lê lại không nhớ nổi anh hơn mình bao nhiêu tuổi.
Hoặc họ dường như đã từng chung sống, nhưng trước đó, cô hoàn toàn không nhận thức được điều này.
Tạ Cửu Lê nhíu mày, bước nhanh ra khỏi cửa. Cố Chu lập tức tăng tốc, đuổi theo phía sau, nhẹ nhàng kéo tay cô lại:
“Chờ một chút.”
“……” Tạ Cửu Lê quay đầu, gương mặt lạnh lùng: “Làm gì?”
“Thẩm Vụ Trầm còn một tiếng nữa mới tan học,” Cố Chu nói bằng giọng nhẹ nhàng, “Chị có thể nghỉ ngơi một lát trước.”
Tạ Cửu Lê im lặng, môi mím chặt.
Thứ cô cần không phải là nghỉ ngơi.
“Không có việc gì em có thể làm để khiến tâm trạng chị tốt hơn một chút sao?” Cố Chu khẽ hỏi, “Không giống lần trước, lần này em chỉ đơn giản là… không muốn chị buồn thôi.”
Anh hỏi rất chân thành, giọng nói và ngữ điệu đều không thể từ chối.
Đổi góc nhìn, có lẽ cũng có thể nói, đó là lời mời gọi hoàn toàn tin tưởng nhưng không tự giác của anh.
Tạ Cửu Lê im lặng một lúc, rồi nói:
“Vậy cậu nằm xuống đi.”
Cố Chu phát ra một âm thanh ngạc nhiên ngắn ngủi từ cổ họng.
Nhưng Tạ Cửu Lê không thật sự bắt anh nằm xuống, mà kéo anh vào thư phòng, ấn anh ngồi xuống một đầu ghế lười dài.
“Giơ tay lên.” Cô ra lệnh.
Cố Chu hơi mơ màng, ngồi thẳng lên rồi giơ cả hai tay lên cao.
Tạ Cửu Lê đá văng đôi dép, leo lên chiếc ghế dài, rồi ngả người xuống nằm trên chân Cố Chu. Ngay lập tức, cô cảm nhận được cơ bắp của anh căng lên trong chốc lát, sau đó dần dần thả lỏng.
Một lát sau, Cố Chu lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng:
“Tạ…”
“Đừng nói gì cả.” Tạ Cửu Lê nhắm mắt, ngắt lời anh trong khi điều chỉnh để tìm một tư thế ngủ thoải mái. “Đến giờ thì gọi tôi dậy.”
Cố Chu im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
“Vậy em nhắn tin cho Thẩm Vụ Trầm bảo cậu ấy tự bắt xe về.”
Tạ Cửu Lê không nhịn được bật cười.
Cô vẫn nhắm mắt, thản nhiên nói:
“Thật ra tôi biết cậu đang giấu điều gì đó.”
Căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng thở cũng có thể nghe rõ. Tạ Cửu Lê tự nhiên nhận ra, sau lời nói của mình, nhịp thở của Cố Chu bỗng ngưng lại.
“Tính cách.” Tạ Cửu Lê nhàn nhạt nói. “Tôi biết cậu không cố ý diễn trước mặt tôi, cậu đối với cả thế giới đều như vậy. Nhưng chỉ cần cậu có thể diễn giống anh ấy hơn bất kỳ ai… thì có gì là không thể chấp nhận.”
Cố Chu cười, buông một câu bông đùa:
“Thỉnh thoảng em cũng hơi ghen tị với Hạ Cô Châu, vì có người yêu anh ấy đến vậy.”
“……” Tạ Cửu Lê nhắm mắt, vỗ nhẹ lên vị trí đầu gối của Cố Chu:
“Nhưng giấu giếm vẫn là giấu giếm. Tôi ghét bị lừa dối. Vậy nên đừng để tôi phát hiện cậu làm điều gì lừa gạt tôi.”
Giọng nói của Cố Chu mang theo ý cười:
“Hiểu rồi.”
Tạ Cửu Lê không nói thêm gì. Cô nằm nghiêng trên đầu gối của Cố Chu, đôi chân vừa vặn được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ấm áp đến mức hơi nóng. Chỉ mới nhắm mắt một lát, cơn buồn ngủ đã nhanh chóng tràn ngập đầu óc.
Một bàn tay kiên nhẫn nhẹ nhàng vuốt qua tóc cô, cẩn thận chỉnh lại những lọn tóc rơi lộn xộn, khéo léo gom chúng ra sau gáy, để những sợi tóc không còn làm ngứa má và cổ cô nữa.
“Cố Chu,” Tạ Cửu Lê mơ màng gọi.
“Chưa đến giờ đâu, ngủ thêm chút nữa đi.” Người kia dịu dàng dỗ dành.
Vậy là Tạ Cửu Lê yên tâm ngủ thêm một lát.
Đến khi cô thật sự tỉnh lại, mặt trời gần như đã lặn.
Tạ Cửu Lê: “……”
Cố Chu đặt điện thoại xuống, gương mặt trông vô cùng ngây thơ vô tội:
“Em không lừa chị. Em nói chị mệt quá nên ngủ quên, bảo Thẩm Vụ Trầm tự bắt xe về. Cậu ấy cũng đồng ý rồi.”
Tạ Cửu Lê liếc nhìn lịch sử tin nhắn trong chiếc điện thoại sắp cạn pin của Cố Chu.
Cố Chu đã chụp một bức ảnh cô đang ngủ say gửi cho Thẩm Vụ Trầm, người kia chỉ đáp lại một chuỗi dấu chấm lửng.
Sau đó, Cố Chu nhắn: [Chị ấy mệt đến mức vừa nằm xuống đã ngủ, không đánh thức chị ấy nữa nhé?]
Thẩm Vụ Trầm lại trả lời bằng một dấu chấm ngắn gọn.
Tạ Cửu Lê nhìn chằm chằm hai dấu câu mà Thẩm Vụ Trầm gửi đến.
Đây là hệ thống giao tiếp của đám người trẻ tuổi sao?
Làm thế nào mà bọn họ hiểu nhau và đạt được sự đồng thuận qua vài ký hiệu như vậy?
……
Đêm hôm đó, Tạ Cửu Lê gặp phải một vấn đề khó chịu từ việc ngủ trưa: cô không thể nào ngủ được nữa.
Theo tính cách của Thẩm Vụ Trầm, nếu biết cô không ngủ được, cậu chắc chắn sẽ ngồi lì đó mà đọc sách cho cô nghe, cho đến khi cô ngủ mới chịu đi ngủ.
Vấn đề là giờ Tạ Cửu Lê chẳng hề buồn ngủ chút nào. Nhưng cô cũng không thể vì bản thân mình mà làm cản trở thời gian tan ca của Thẩm Vụ Trầm được.
Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tạ Cửu Lê đành nằm thẳng, giả vờ ngủ. Cũng may trong phòng chỉ bật đèn ngủ ở đầu giường bên phía Thẩm Vụ Trầm, cô không cần quá lo lắng rằng mình sẽ bị phát hiện vì lông mi khẽ rung.