Dĩ nhiên câu hỏi này không thể để Tạ Cửu Lê nghe thấy.
Theo sự hiểu biết của Cố Chu về cô, nếu cô biết, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Dù sao thì Hạ Cô Châu trong lòng Tạ Cửu Lê là hoàn hảo, còn anh, Cố Chu, thì không.
Nghĩ đến đây, Cố Chu theo phản xạ liếc nhìn bóng mình phản chiếu trong chiếc tủ kính đựng sách.
Hình ảnh trên kính là khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc.
Cố Chu chạm vào khóe môi mình, sau đó lại kéo lên nụ cười như thường ngày.
Ban đầu, anh chỉ muốn “diễn” sao cho giống Hạ Cô Châu một chút hơn.
Trong quá trình thăm dò đó, anh bắt đầu để ý đến sự “não yêu” của Tạ Cửu Lê.
Đôi khi, Cố Chu nhận ra một số hành động của mình đặc biệt giống Hạ Cô Châu.
Bởi vì lúc đó, anh có thể từ biểu cảm của Tạ Cửu Lê mà nhận thấy điều này.
Trong khoảnh khắc đó, hoặc vài khoảnh khắc, cô đã hòa trộn hình bóng của anh và Hạ Cô Châu lại với nhau.
Cố Chu lẽ ra nên cảm thấy vui.
Tạ Cửu Lê càng không thể rời bỏ anh, anh càng nhận được sự bảo vệ lâu dài hơn.
Nhưng ngày qua ngày, thứ sinh ra từ sự “diễn” này lại là một chút trống rỗng.
Ai có thể đắm chìm trong ánh mắt ngập tràn yêu thương xen lẫn đau thương của Tạ Cửu Lê mà không bị lay động?
Cố Chu nhạy bén nhận ra bản thân đang đi vào một hướng đi rất nguy hiểm, vì thế anh chủ động xin về ký túc xá một thời gian.
Tất nhiên, cái cớ được tìm ra rất hoàn hảo.
Nhưng vừa rồi, khi Tạ Cửu Lê chẳng tỏ ra một chút luyến tiếc nào mà để anh đi, Cố Chu lại cảm thấy có phần không vui.
“Cố Chu, thế này không ổn đâu,” Cố Chu gõ nhẹ lên hình phản chiếu của mình trong cửa kính, khẽ tự cảnh cáo, “Mày đâu phải đến để yêu đương.”
Cuộc sống trở lại trường đối với Cố Chu không có gì khác biệt so với trước đây.
Anh vẫn là cậu sinh viên xuất sắc, đầy tự tin và thoải mái.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị bạn cùng phòng trêu chọc về mối quan hệ “yêu hận” giữa anh và “phú bà,” đời sống đại học dưới sự giúp đỡ của Tạ Cửu Lê tạm thời yên bình trở lại.
Cố Chu ở ký túc xá vài ngày, nghiêm túc hoàn thành bản báo cáo rồi mang đến nộp tại văn phòng giáo sư.
Khi bước vào, anh phát hiện bên trong văn phòng có một người đàn ông lạ mặt.
Cố Chu khựng lại một chút, lập tức mỉm cười nói:
“Có lẽ em vừa nghe nhầm, xin lỗi, em ra ngoài trước.”
Giáo sư lắc đầu:
“Là tôi gọi em vào, đưa báo cáo đây.”
Người đàn ông lạ cúi đầu nói nhỏ với nữ giáo sư tóc hoa râm: “Mai cháu sẽ lại tìm cô.”
Sau đó, anh ta không nhìn Cố Chu mà lướt ngang qua, rời khỏi văn phòng.
Cố Chu chỉ kịp nhìn thấy nửa bên mặt của anh ta: nét mặt góc cạnh, cằm lún phún râu như thể đã một đêm không cạo, cả người toát lên một loại khí chất “lão tử không phải người tốt.”
Khi nhận bản báo cáo giấy từ tay Cố Chu, giáo sư vẫn lắc đầu, khẽ thở dài.
Cô lật vài trang tài liệu, rồi nói: “Tôi sẽ xem sau, xem xong sẽ gửi email cho em.”
Cố Chu đáp một tiếng “Được,” chờ hai giây rồi hỏi tiếp: “Nếu cô có chuyện phiền lòng, em có thể giúp được gì không?”
Giáo sư chỉ lắc đầu, đặt tập tài liệu trong tay xuống, tháo kính ra nhìn Cố Chu, nhẹ nhàng nói:
“Em còn trẻ, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức hay tự ép bản thân quá.”
Cố Chu cười đáp:
“Em biết rồi, cô đã nói, sức khỏe là vốn liếng. Vậy em đi đây, cô cũng nhớ nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc tốt bản thân.”
Giáo sư khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Sau khi nộp xong báo cáo, Cố Chu không còn cách nào khác ngoài việc quay lại nhà của Tạ Cửu Lê.
Lúc vừa rời khỏi nhà cô, anh còn nghĩ mình sẽ dây dưa, không muốn trở về; nhưng đến ngày viết xong báo cáo, ngay sau tiết học cuối cùng, Cố Chu đã đeo balo rời khỏi cổng trường, trực tiếp đi tàu điện ngầm.
Anh phát hiện mình còn muốn gặp Tạ Cửu Lê sớm hơn tưởng tượng.
Dù sao thì mấy ngày qua, Tạ Cửu Lê hoàn toàn phớt lờ anh, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào.
Chẳng lẽ cô đã tìm được người mới rồi?
Người đó giống Hạ Cô Châu hơn anh?
Cố Chu cố gắng gạt đi những suy nghĩ vô căn cứ trong đầu. Khi đến nhà Tạ Cửu Lê, việc đầu tiên anh làm là cúi đầu nhìn vào tủ giày.
Đôi dép của Tạ Cửu Lê không ở trên giá.
Cô ấy ở nhà.
Người giúp việc đang kéo máy hút bụi đến gần cửa, liếc nhìn thấy anh liền nở nụ cười rạng rỡ:
“Bận ở trường xong rồi à? Cậu tìm tiểu thư? Cô ấy đang vẽ tranh trên lầu.”
“Cảm ơn.” Cố Chu mỉm cười cảm ơn, thay giày rồi đi thẳng lên tầng hai.
Anh thậm chí còn chưa đặt balo xuống, nhẹ nhàng gõ cửa phòng vẽ, nhưng phát hiện ra cửa không đóng hoàn toàn. Chỉ cần thêm một chút lực, anh đã vô tình đẩy cửa mở ra.
Động tác của Cố Chu khựng lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, hàng chục suy nghĩ lướt qua đầu anh.
——Tạ Cửu Lê có ở trong không? Nên vào hay không? Nếu vào và Tạ Cửu Lê đang ở đó, nên giải thích thế nào? Nếu cô ấy không phát hiện, có thể nhìn trong bao lâu?
Giọng của Tạ Cửu Lê vọng ra từ phía sau cánh cửa:
“Là dì à? Có chuyện gì sao?”
Cố Chu nắm chặt tay, mỉm cười nói:
“Không phải dì, là em. Em bận xong rồi, về đây.”
Anh tập trung chờ đợi trong vài giây. Sau đó, giọng Tạ Cửu Lê vang lên lần nữa:
“Cậu vào đi.”
Cố Chu mở to mắt ngạc nhiên, thả lỏng bàn tay rồi từ từ nhưng dứt khoát đẩy cửa ra.
Đây là lần đầu tiên Tạ Cửu Lê cho anh vào phòng vẽ này.
Anh biết rất rõ, ngay cả Thẩm Vụ Trầm cũng chưa từng bước qua cánh cửa này.
Khi thế giới sau cánh cửa hoàn toàn hiện ra trước mắt, ánh nhìn của Cố Chu lập tức bị hút vào bức tranh chân dung treo trên tường, cách cửa không xa.
Người đàn ông trong bức tranh, hai tiếng trước, anh vừa gặp.
“Thế nào, giật mình à?” Tạ Cửu Lê nhàn nhạt hỏi.
Cố Chu khẽ hít vào một hơi, dời ánh mắt khỏi bức tranh, mỉm cười nhẹ:
“Đúng vậy, không ngờ chị khiêm tốn như vậy, mà lại vẽ đẹp đến thế. Đây là Hạ Cô Châu sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Cửu Lê đáp.
Trong đầu Cố Chu lập tức lóe lên một suy nghĩ:
—— Không cần thiết phải nói cho cô ấy biết.