Cô cố gắng vẽ ra và ghi lại tất cả các khung cảnh trong đầu mình về Hạ Cô Châu, để tránh việc hệ thống một ngày nào đó lại giảm tiến độ xuống 0.00002% và vô tình xóa sạch phần ký ức còn lại của cô.
Nếu vậy, cô sẽ mất luôn cả điểm neo cuối cùng này.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, giọng đầy ấm ức:
[Đó là lỗi ngoài ý muốn, hơn nữa người chơi đã hạ cánh ổn định, sẽ không xảy ra lỗi tương tự lần nữa.]
Tạ Cửu Lê khẳng định:
“Chắc chắn các người vẫn còn lỗi khác.”
Hệ thống im lặng.
Tạ Cửu Lê: “…” Cô chỉ nói bâng quơ thử xem, không ngờ lại đoán trúng.
Sau cuộc đối thoại ngắn, Tạ Cửu Lê mới phản ứng:
“Sửa xong rồi à?”
Hệ thống lập tức trở nên hào hứng:
[Đã sửa xong, bây giờ có thể hoạt động bình thường như trước rồi! Chúc mừng người chơi, tiến độ nhiệm vụ tổng thể đã đạt một phần tư!]
Tạ Cửu Lê nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên mở miệng:
“Hạ Cô Châu.”
Hệ thống:
[Anh ta làm sao?]
Tạ Cửu Lê không trả lời, lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Cố Chu, gõ ba chữ “Hạ Cô Châu” và nhấn gửi.
Không có tiếng cảnh báo nào vang lên như lần trước.
Có vẻ lần này lỗi thực sự đã được sửa.
Nhưng điều kiện là… đó thực sự phải là một lỗi.
Cố Chu phản hồi rất nhanh, và anh ta cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề:
[Thì ra là vậy, cái tên này đúng là rất giống với tên em.]
Tin nhắn tiếp theo gửi tới ngay sau đó:
[Khi nào có thời gian, chị có thể kể chi tiết hơn về anh ấy được không?]
Tạ Cửu Lê dùng bút phác họa đường nét lông mày của Hạ Cô Châu, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn trả lời Cố Chu hai chữ:
“Có thể.”
…
Cha ruột của Cố Chu đúng 9 giờ 55 phút đã đến nhà của Tạ Cửu Lê. Đó là một người đàn ông trông cực kỳ trẻ tuổi. Nếu không biết trước rằng đây là cha ruột của Cố Chu, Tạ Cửu Lê có lẽ sẽ đoán ông ta chỉ tầm hơn 30 tuổi.
… Chờ đã, tính toán lại xem, hình như đúng thật là vậy.
Cố Chu từng nói cha cậu ta chỉ lớn hơn cậu ta 16 tuổi. Cố Chu năm nay 19, vậy cha cậu ta chỉ mới 35 tuổi.
Không trách được, trông trẻ thế này cũng phải.
Tạ Cửu Lê làm theo lời Cố Chu dặn trước đó, sau khi ngồi xuống và chào hỏi cha của Cố Chu một câu, cô liền im lặng, ung dung tự mình uống trà.
Ở phía bên kia, Cố Chu và cha cậu ta bắt đầu cuộc đối thoại như đang đấu trí. Cả hai đều là cáo đội lốt người, từng câu nói đều ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa.
Một người nói: “Mấy ngày trước, ta tình cờ đi ngang qua nhà con, ghé thăm bà ngoại của con rồi.”
Người kia đáp lại: “Trùng hợp thật, mấy ngày trước tôi vừa xem qua báo cáo tài chính công ty của ông.”
Một người nói: “Ta nghĩ con là người không thích làm phiền người khác.”
Người kia đáp: “Đúng vậy, nhiều nhất thì tôi cũng chỉ làm phiền người ta vài ngày thôi.”
Tạ Cửu Lê cảm thấy như mình đang xem một buổi giảng dạy nghệ thuật đối thoại trực tiếp.
Cô nâng tách trà, bắt đầu thả hồn suy nghĩ vẩn vơ, cho đến khi cha của Cố Chu đột nhiên quay sang đặt câu hỏi cho cô:
“Nếu cô Tạ có điều gì phiền muộn, cũng có thể nói ra.”
Tạ Cửu Lê lúc đó vẫn còn đang nghĩ về bản phác thảo vừa vẽ xem có chỗ nào cần chỉnh sửa, bị kéo ngược dòng suy nghĩ lại nên ngưng một lúc mới đáp:
“Không có gì phiền muộn cả. Cố Chu còn có thể giúp tôi kèm cặp việc học của một đứa trẻ khác, tôi thấy rất tốt.”
Dĩ nhiên, ý nghĩa quan trọng nhất của Cố Chu không phải chỉ để làm gia sư cho Thẩm Vụ Trầm.
Cha của Cố Chu khẽ thở dài một hơi:
“Cô Tạ, có thể cho tôi cơ hội nói chuyện riêng với cô được không?”
“Không hay lắm đâu,” Cố Chu lập tức ngắt lời, “Tôi nhớ là ông sắp kết hôn rồi, phải giữ gìn đạo đức của người đàn ông chứ.”
Tạ Cửu Lê cảm thấy trong cuộc đối đầu này, Cố Chu có vẻ đã tạm thời giành chiến thắng.
Bởi vì cuối cùng, cha của Cố Chu vẫn rời đi, phong thái ung dung, lịch lãm, để lại cho Tạ Cửu Lê một tấm danh thϊếp trước khi đi.
Tạ Cửu Lê cúi đầu nhìn tấm danh thϊếp, trên đó ghi “Cố Sơ” và một số liên lạc.
“Chỉ riêng cái tên này đã chiếm lợi thế rồi nhỉ?” Cố Chu đứng sau cô cũng nhìn tấm danh thϊếp, vừa xem vừa hỏi.
Tạ Cửu Lê lặp lại hai lần cái tên “Cố Sơ” mới hiểu ý của Cố Chu.
Cố Sơ, nghe gần giống như “Cố Thúc” (ông chú Cố).
Mặc dù câu đùa này có hơi nhạt, nhưng Tạ Cửu Lê vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Vậy,” Cố Chu tiếp tục hỏi, “Ông ấy và Hạ Cô Châu giống nhau nhiều không?”
Cậu ta hỏi một cách nhẹ nhàng, gương mặt vẫn mang nụ cười, trông như thể thật sự chỉ tò mò mà thuận miệng hỏi thôi.
“Không giống,” Tạ Cửu Lê lắc đầu, cô hơi bất ngờ vì Cố Chu lại hỏi câu này, “Không giống chút nào.”
Hạ Cô Châu không phải kiểu công tử bột được nuôi dưỡng trong sự giàu sang như Cố Sơ, cũng không có phong thái lịch thiệp, tao nhã như ông ấy.
Để biến Cố Sơ thành Cố Chu, e rằng phải thêm vào tính cách của ông ấy một xô đầy “tiểu ác ma” mới được.
Cố Chu chớp mắt: “Thật sao? Em cứ tưởng cha con thường sẽ giống nhau, cũng hơi lo lắng một chút.”
Tạ Cửu Lê suy nghĩ một chút về quy luật di truyền, rồi nói:
“Tôi nghĩ có lẽ mẹ cậu sẽ giống Hạ Cô Châu hơn.”
“Hả?” Cố Chu ngẩn ra.
Tạ Cửu Lê không giải thích thêm, chỉ cất tấm danh thϊếp của Cố Sơ đi:
“Xem ra ông ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, sau này chắc sẽ còn tiếp tục tìm cậu.”
“Đúng vậy,” Cố Chu tỏ vẻ phiền muộn, “Nhưng hy vọng sau lần này, ông ấy có thể tạm thời đừng quấy rầy em và bà ngoại nữa.”