"Anh cũng bị "bạch tuộc" bắt à?"
Vì Winser cũng bị xúc tu bắt, Lance đột nhiên thấy đồng cảm với Winser, cậu hỏi:
"Anh đã nhìn thấy bộ mặt thật của "Bạch tuộc" chưa? Trông như thế nào vậy?"
Biểu cảm của Winser đột nhiên trở nên rất lạ. Anh ta nói với Lance:
"Đó không phải là bạch tuộc."
"Không phải bạch tuộc?"
Lance suy nghĩ một lát, với kiến
thức về đại dương nông cạn của mình, cậu nghĩ đến loài mực vua ở biển sâu có thể chiến đấu với cá nhà táng, vì vậy cậu hỏi lại.
"Đó có phải là con mực không?"
Giọng nói của Winser có chút gì đó sai sai:
"Không"
Điều đó nằm ngoài tầm hiểu biết của Lance. Cậu vẫy tay và nói:
"Bất kể đó là gì."
Lance liếc nhìn đám rong biển buộc trên đầu ngón tay, vội vàng tiến lên hỏi:
"Anh đã dùng rong biển cứu tôi, nghĩa là gần đây có rong biển đúng không?"
Winser do dự một lúc rồi gật đầu.
"Anh, anh có thể làm được!"
Lance nhìn Winser như thể đang nhìn kho báu, "anh là bác sĩ, vậy thì sau khi trốn thoát, tôi sẽ mang anh theo!"
Winser: "..."
Winser rõ ràng đã bị bất ngờ bởi lời nói vô liêm sỉ của Lance. Sau một lúc, Winser hỏi:
"Cậu thích tôi à?"
Bây giờ đến lượt Lance phải sững người một lúc.
Thật lòng mà nói, ngoại hình của người cá đuôi đen trước mắt cậu là rất hoàn hảo, thậm chí còn phù hợp với thẩm mỹ của Lance, nhưng khi anh ta trực tiếp tiến hỏi vậy. Điều này có hơi bất ngờ.
chưa kể đến…
Lance lặng lẽ liếc nhìn Winser.
Người kia rất đẹp, nhưng cảm giác "vô nhân tính" trên người anh ta khiến Lance không dám mở lòng trực tiếp được.
Bây giờ cậu chỉ có cảm xúc rất đơn giản đối với Winser, đó là một "người bạn đồng hành vượt ngục".
Lance không chắc liệu "thích" của người cá có giống với "thích" trong ngôn ngữ loài người hay không.
Xét cho cùng, trong ngôn ngữ loài người, "thích" có hai nghĩa.
Lance do dự một lúc rồi nói một cách nhẹ nhàng:
"Tôi không ghét anh."
Winser trầm mặc:
"Tôi thấy vẻ mặt của cậu rồi, có phải cậu hơi sợ tôi không?"
Lance cúi đầu, không dám nhìn Winser.
Cậu quả thực có chút sợ hãi, sự thoải mái trước kia đều là cố gắng thể hiện ra thôi.
Giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, Lance cũng cảm thấy mình có chút không tốt, dù sao Winser cũng là ân nhân cứu mạng của mình, Lance ngọ nguậy một lát rồi ngẩng đầu lên:
"Thật sự xin lỗi, tôi sẽ quen với..."
Lance liếc nhìn khuôn mặt Winser một chút, rồi lặng lẽ nuốt những lời còn lại vào trong.
Sự xuất hiện của người cá đuôi đen khiến Lance choáng váng.
Lần này không phải vì vẻ đẹp tuyệt trần của đối phương, mà là vì Lance phát hiện ngũ quan của anh ta dường như có chút thay đổi, góc cạnh đều mềm mại hơn rất nhiều, khí chất lạnh lùng trên người cũng tan biến mất.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó, nét mặt của anh ta dường như đã hợp với vẻ ngoài mà Lance thích.
Lance nhận ra rằng cậu không còn sợ Winser nữa.
Những cảm xúc vừa rồi đều là ảo giác sao?
Lance nghĩ một cách nghi ngờ.
Có lẽ cậu đã bị lóa mắt một lúc.
Làm sao trên thế giới này có người có thể thay đổi nét mặt trong thời gian ngắn như vậy?
Lance lắc đầu, cậu muốn vứt bỏ những suy nghĩ này.
Cậu đi vòng quanh Winser và liếc nhìn những chiếc xương san hô.
Những chú cá nhỏ có ngọn lửa xanh bên trong cơ thể nhấp nháy, ánh sáng u ám làm mờ đi mọi ranh giới của thế giới bên trong và bên ngoài, chỉ đủ để che khuất tầm nhìn từ trên cao.
Xác nhận rằng những xúc tu bên ngoài không thể tiến vào trong một thời gian, Lance nắm lấy tay Winser và nói một cách thận trọng:
"Winser, chúng ta cùng nhau trốn thoát khỏi nhà tù nhé!"
"Vượt ngục?"
Winser nhướn mày.
"Đúng rồi"
Lance hạ giọng và nói với Winser,
"Tôi đã bí mật đào đường thoát, và tôi sẽ sớm đào xong thôi."
Winser cúi mắt xuống, liếc nhìn tay Lance và hỏi:
"Cậu bị thương vì chuyện này à?"
"Ừm"
Lance nhìn theo ánh mắt của Winser, sau đó cậu giơ tay lên và giải thích với Winser,
"Xương san hô ở phía sau có thể đào lên bằng tay, sau khi đào xong, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."
Winser liếc nhìn Lance. Anh ta đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay bị thương của Lance. Anh ta hỏi:
"Cậu có chắc là cậu có thể đào xuyên qua xương san hô đó không?"
Nụ cười của Lance cứng đờ.
Sau đó là một sự im lặng kéo dài.
Quả thực, lớp xương san hô cuối cùng cực kỳ cứng, và Lance muốn đào xuyên qua lớp xương san hô, điều này có phần kỳ quặc.
Cậu đã làm gãy móng tay mà vẫn không thành công.
Winser nhìn thấy vây tai nàng tiên cá màu trắng rủ xuống.
Thấy vậy, có thứ gì đó chuyển động dưới mắt Winser. Cuối cùng, giọng điệu của Winser dịu lại và anh ta nhẹ nhàng hỏi:
"Ở đây có tệ không?"
Lance nghiêng đầu và hỏi:
"Tại sao ở lại đây lại tốt?"
Lance vung đuôi, lảo đảo quanh đống xương san hô và nói:
"Mặc dù việc trở thành người cá khiến tôi bị sốc... biển cả trống trải cũng khiến tôi hoang mang... Nhưng tôi muốn tự do, tôi không muốn bị ràng buộc."
"Nhưng thậm chí cậu còn không biết bơi."
Winser chỉ ra điều này một cách rõ ràng và anh ta nói:
"Với tình trạng hiện tại của cậu, cậu thậm chí còn không thể bơi ra khỏi vực thẳm được nữa."
"Không sao đâu, tôi có thể học được."
Lance vẫn rất lạc quan. Cậu bơi đến bên Winser và thận trọng hỏi.
"Anh có thể dạy tôi được không?"
Winser tỏ ra thích thú:
"Vậy thì, bất kể tôi có nói gì, cậu cũng đều tin tưởng tôi sao?"
"Được sao?"
Lance dùng bàn tay có màng của mình ôm má, cố gắng làm mát khuôn mặt bằng chút hơi lạnh này.
Thực ra cậu có chút xấu hổ.
Winser mỉm cười và hơi cau mày, như thể đang cân nhắc lời đề nghị này.
"Nếu anh là thầy của tôi, tôi sẽ làm mọi điều anh bảo."
Sợ Winser sẽ từ chối, nên Lance nhanh chóng nói:"Tôi nói thật đấy!"
"Thật không?"
"Thật mà!"
Winser lắc đầu, vẻ mặt tỏ vẻ bất lực.
Cuối cùng, Winser gật đầu nhẹ.
"Anh đồng ý chứ?"
Mắt Lance cong lên vì vui mừng.
Cậu nhanh chóng nắm lấy tay Winser và thúc giục:
"Vậy thì dạy tôi bơi đi."
"Không gấp."
Winser không đi theo Lance, anh xoa tay Lance và nói,
"Sức khỏe của cậu vẫn chưa tốt, hãy đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng…"
"Được rồi!"
Nghĩ đến lời hứa vừa rồi, Lance im lặng và uể oải đi đến chỗ cây hải quỳ.
Lance vừa nằm lên trên hải quỳ mềm mại, cậu liền dính chặt vào, bảy hồn phách biến mất khỏi ba hồn phách, cậu liền buồn ngủ.
Sự sôi động trước đó đều biến mất.
Lance quá vui mừng khi nhìn thấy những người cá khác nên đã trở nên phấn khích và ép buộc cơ thể mình.
Bây giờ, ngay khi tinh thần được thư giãn, Lance lại trở thành một người bệnh.
Lance nhắm mắt lại, và vài giây sau, cậu lại mở mắt ra và nhìn thấy bóng lưng Winser ở bên ngoài hoa hải quỳ.
Sau khi do dự, Lance nghiến răng, ngồi dậy và đẩy hết số ngọc trai cậu đã giấu trong hải quỳ ra.
Winser vốn đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng động dị thường sau lưng, khi quay đầu lại, anh thấy những viên ngọc trai đủ mọi kích cỡ rơi ra khỏi hải quỳ và rơi xuống đất.
Khi Winser đang sững sờ, Lance tháo cây hải quỳ ra và nói với Winser:
"Winser, vào đây nghỉ ngơi đi."
"Cậu, mời tôi vào à?"
Winser sửng sốt.
"Ừ, anh không cần nghỉ ngơi sao?"
Lance có chút bối rối, sau đó đột nhiên nhận ra Winser sợ rằng sau khi anh ta vào, anh ta sẽ chiếm hết chỗ mất, nên cậu cười toe toét nói:
"Đừng lo, hải quỳ rất lớn, chắc chắn có thể chứa được anh và tôi."
Winser do dự một lúc, cuối cùng cũng đi theo lòng tốt đó và tiến vào trong hoa hải quỳ.
"Winser, anh có thể kể cho tôi nghe về người cá không?"
Lance nằm ngửa trên hải quỳ. Qua những xúc tu của hải quỳ, cậu có thể nhìn thấy biển xanh thẳm.
"Không có gì để nói."
Winser trả lời một cách lười biếng, "Một người cá sẽ không cùng chủng tộc, cậu là duy nhất."
Lance không bận tâm đến những gì Winser nói.
Bởi vì vào thời điểm đó, lời nói của Winser nghe có vẻ mâu thuẫn.
Nếu không cùng chủng tộc thì tại sao lại có Winser bên cạnh Lance?
"Vậy thì anh nói "Bạch tuộc", tại sao anh ta lại muốn bắt chúng ta?" Lance hỏi.
"Có lẽ nó có ý tốt."
Winser nghiêng người lại gần hơn, nắm lấy tay Lance và nói,
"Bên ngoài rất nguy hiểm."
"Tôi không tin."
Lance không đồng ý với suy nghĩ của Winser. Cậu tin rằng vật nuôi và nguồn thức ăn dự trữ chỉ là một ranh giới mong manh giữa chúng. Có thể một ngày nào đó chúng sẽ bị "chủ nhân" ăn thịt.
Tốt hơn là nên chủ động thay vì chỉ chờ chết.
Winser nheo mắt im lặng, không phản bác.
Anh nghiêng đầu nhìn bộ dạng của Lance, đưa tay chạm vào bụng Lance.
Lance: "..."
Dưới áp lực của Winser, Lance cảm thấy bụng mình hơi phình ra, nhưng vẫn rất trống rỗng. Ngay cả khi có cơ bắp, nó vẫn phải mềm mại.
Winser cũng có vẻ rất hài lòng với cảm giác này, anh vuốt ve bụng Lance với vẻ mặt thích thú, như thể anh là một đứa trẻ tò mò và ngây thơ tìm thấy một món đồ chơi.
Lance có chút bất lực trước hành động của Winser, nhưng vì Winser không có ý định làm tổn thương cậu, nên cậu không thèm di chuyển, cũng không để ý đến hành động của Winser. Cái đuôi khẽ đung đưa dưới sự chạm vào của Winser, rất thoải mái.
"nhẹ hơn".
Sự chạm nhẹ khiến Lance buồn ngủ, anh từ từ nhắm mắt lại và suy nghĩ cũng dần dừng lại.
Sau khi nhìn thấy Lance nhắm mắt lại, ánh mắt của Winser dần dần tập trung vào khuôn mặt của Lance. Đồng tử của anh ta thay đổi, và dường như có một tia sáng ngầm ẩn hiện trong làn nước tĩnh lặng dưới mắt anh ta. Dường như anh ta đang mong đợi điều gì đó, ám chỉ điều gì đó, ám chỉ điều gì đó. Một loại lời kêu gọi phức tạp nào đó.
Winser nhìn người cá từ trên xuống dưới, cảm thấy làn da của người cá dưới tay mình mịn màng và mỏng manh như lụa mịn, đồng thời quan sát cấu trúc cơ thể của người cá da trắng.
Sau vài tiếng động nhẹ, đuôi cá của Winser mọc thêm vài cái vây, trông giống Lance hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng dần thay đổi đôi chút, trở nên giống với thẩm mỹ của Lance hơn.
Lance không biết hành động của Winser, dưới sự đυ.ng chạm của Winser, cậu từ từ duỗi cơ thể ra, để lộ phần bụng mỏng manh, thu lại những chiếc vây sắc nhọn trên đuôi, bám chặt vào đuôi, thể hiện sự tin tưởng vô song đối với Winser.
Ánh mắt Winser lóe lên, hắn xòe lòng bàn tay ra trên bụng Lance, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cơ thể của cậu, xuống dưới, cuối cùng vuốt ve đến vảy ở eo, chạm đến đuôi cá, nhẹ nhàng vuốt ve. Có những vảy dày đặc hơn so với khu vực xung quanh.
Lúc này, Lance vẫn còn buồn ngủ, lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy, mở tay Winser ra.
Winser chớp mắt và thu lại những móng vuốt có màng của mình:
"Có chuyện gì thế?"
"Không, không có gì."
Lance vô thức chạm vào vảy cá mà Winser đã chạm vào trước đó, cậu không biết tại sao mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng nơi đó không nên chạm vào. Đồng thời, một cảm giác xấu hổ lập tức dâng trào trong lòng cậu.
"Anh không được chạm vào chỗ đó."
Lance quay đầu lại và nói với Winser.
"Tại sao?"
Winser tỏ vẻ bối rối. Anh ta nói, "Tôi thích cái vây của cậu."
Lance im lặng một lúc lâu.
Có lẽ đối với một người cá, việc vuốt ve vảy của nhau cũng chẳng khác gì việc mèo liếʍ lông nhau, nhưng Lance vẫn nghĩ rằng bên trong mình là một con người.
Nhận ra rằng mình không thể áp đặt điều đó dựa trên khái niệm của con người, Lance chỉ lắc đầu và lặp lại:
"Không thể chạm vào."
Sau đó cậu nằm ngửa ra.
Chỉ có điều lần này, Lance quay lưng lại với Winser, với chiếc đuôi cá dài cong lại, che phủ phần thân trên của cậu ta bằng một chiếc vây đuôi giống như sợi len.
Nhìn cảnh này, Winser tỏ vẻ khó chịu.
_____________
Edit: xin lỗi mọi người vì còn nhiều lỗi cơ bản, mình up tạm chương này xong quay lại fix từ đâu nha. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Lần đầu edit nên mọi người nhẹ nhàng cmt nhắc nhở để mình rút kinh nghiệm hơn nha.
*Bộ này chắc mình sẽ không set vip gì cả nên cứ thoải mái, hoan hỉ nhaaa*