Quý Ngài Hoa Hồng

Quyển 1 - Chương 5: Phiêu bạt (5)

Những người đến hành hương hôm nay, hầu hết đều đặt tâm trí vào phần "phát tiền hương hỏa" to lớn sau khi kết thúc, không biết vì sao chùa Thiên Tích ở Chợ Lớn lại thu hút được những vị khách lớn như tiên sinh, đặc biệt là người ta còn thích làm từ thiện, tiền hương hỏa dư thừa còn được chia cho khách thập phương có mặt.

Dần dà, người hành hương không còn thành kính, những người chen chúc dưới chân Phật đều vì lợi ích thế gian.

Hai cha con Đồng Vấn Ly, cũng vì chút lợi nhỏ từ vài lạng bạc vụn.

Nhưng một người đàn ông trung niên què chân, và một cô gái gầy yếu, mơ tưởng chen qua đám đông, vớ một nắm tiền từ lư hương đầy ắp rồi thoát ra khỏi đám đông lực lưỡng to khỏe mà vẫn bình an vô sự thì quá khó.

Vậy nên hôm nay Đồng Cốc Châu ăn mặc chỉnh tề như vậy, chính là vì muốn đến mua một cơ hội.

"Tiên sinh là người rất tốt." Đồng Cốc Châu đi phía trước, nói với Đồng Vấn Ly như vậy.

Trên đường hai cha con về nhà, Đồng Vấn Ly luôn đi sau lưng Đồng Cốc Châu.

"Đội tàu buôn bán ở cảng, hầu hết đều là của ngài ấy, lên tàu của ngài ấy, trở thành thủy thủ của ngài ấy sẽ có đãi ngộ tốt hơn nhiều so với những chủ tàu bản địa."

Đồng Vấn Ly theo sau: "Nhưng con thấy thái độ của họ không tốt lắm."

Đồng Cốc Châu biết cô đã thấy ông nhét phong bì đỏ cho người ta.

Vì vậy ông cũng dừng lại, quay sang nói với cô: "Con ngốc, chân ba không tốt, không nhờ người tìm mối quan hệ thì sao ba có được cơ hội tốt như thế.”

"Vậy, sau khi người đó nhận tiền rồi, thì có làm được như đã nói không ạ?"

Đồng Cốc Châu thấy Đồng Vấn Ly hỏi câu này, trong mắt mang vẻ nghi ngờ và không chắc chắn.

"Sẽ làm được." Ông vỗ vỗ vai A Ly: "Đã nói rồi, ngày mốt sẽ xuất phát."

"Ngày mốt ạ?" Đồng Vấn Ly rõ ràng không ngờ lại nhanh như vậy: "Ngày mốt đã đi ạ? Đi bao lâu?"

"Nửa tháng, đội tàu của ngài ấy rất có quy luật, khi nào khởi hành, khi nào cập bến đều không có sai sót, con đếm ngày đi, đủ nửa tháng thì ra bến tàu đón ba."

"Ba..."

"Sao thế?"

Cô nghe câu tục ngữ nói người giàu không vào Tam giác Vàng, người nghèo không đi sông Mê Kông.

Đồng Vấn Ly cắn môi: "Sông Mê Kông nguy hiểm, con không muốn ba đi."

Đồng Cốc Châu nhún vai: "Con nói gì thế, ba hỏi con này, đoạn sông Mê Kông ở Trung Quốc gọi là gì?"

"Sông Lan Thương*." Cô cúi đầu, nói nhỏ.

*Là sông của Thanh Hải và Vân Nam, thượng nguồn sông Mekong của Đông Nam Á.

"Đúng rồi, ba con đi sông Lan Thương đấy, nguồn của con sông này ở ngay tại núi Đường Cổ Lạp* của Trung Quốc chúng ta, có tổ tiên phù hộ mà, sao ba gặp nguy hiểm được."

*Dãy núi trên cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng

Ông nói vậy là để A Ly yên tâm.

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, nhìn giỏ đồ của con kìa, còn muốn đi chợ sớm không?"

Lúc này Đồng Vấn Ly mới nhớ ra chợ sớm đã mở cửa rồi.

Cô vội vàng chạy đi: "Tối con về nói chuyện với ba sau nhé."

*

Khi Đồng Vấn Ly đến chợ sớm, những sạp hàng có lưu lượng người qua lại tốt đã bị chiếm hết, cuối cùng cô chỉ có thể tìm một chỗ ở góc, đổ những thứ trong giỏ ra, trải lên một miếng vải nhuộm màu xanh trắng sạch sẽ.

Nguyễn Yên dựa vào một bên, lười biếng gác chéo chân: "Lại là một ngày lỗ vốn rồi."

Đồng Vấn Ly liếc cô ấy, trách móc: "Yên Yên chết tiệt, trúng kế của chị rồi, trầu hoàn toàn không bán được."

"Đó là vì em đến muộn quá, chỗ bán tốt đều bị người ta chiếm hết rồi."

Đồng Vấn Ly không cãi lại, ngược lại thở dài, ngồi xuống.

"Sao thế?" Nguyễn Yên nhìn từ trên xuống có thể thấy A Ly đang chống cằm.

"Yên Yên, ba em sắp lên tàu rồi."

Nguyễn Yên nhướng mắt, nhìn cô: "Cái em nói là đi sông Mê Kông phải không?"

"Ừ." Cô ngẩng đầu, nhìn cô ấy từ dưới lên: "Là với thương thuyền của tiên sinh."

Nguyễn Yên: "Chuyện tốt mà, chị nghe nói có rất nhiều người chen nhau muốn đi tàu của ngài ấy, nếu không phải họ không nhận thủy thủ nữ thì chị đã muốn đi từ lâu rồi."

"Tại sao lại muốn đi? Không phải chị nói sông Mê Kông là nơi chôn xác sao?"

"Hahahahaha, chị dọa em thôi, thế mà em cũng tin à."

"Nhưng sông Mê Kông thực sự rất nguy hiểm mà." Đồng Vấn Ly khăng khăng: "Đi qua nhiều quốc gia và vùng đất như vậy, nếu giữa đường gặp phải kẻ liều mạng nào đó..."

"Lời em nói cũng không hoàn toàn sai, đội tàu bình thường thì đúng là nguy hiểm, nhưng đó là đội tàu của tiên sinh mà, chị nghe nói đội tàu của ngài ấy chưa từng xảy ra chuyện gì, em yên tâm đi."

"Tại sao?"

"Tại sao gì?"

"Tại sao là của tiên sinh thì sẽ không xảy ra chuyện?"

Nguyễn Yên nhướng mày, nhặt một quả trầu từ dưới đất lên, dùng một bên hàm răng cắn một cái là đã tách đôi.

Đồng Vấn Ly nhìn thẳng vào cô ấy.

"Phù—" Cô ấy nhổ hạt ra, nói nhẹ nhàng: "Có lẽ vì tiên sinh đủ mạnh mẽ."