Đại Lão Biết Đọc Tâm, Hình Tượng Trà Xanh Lập Tức Sụp Đổ

Chương 3

Quả nhiên, ngay sau đó, cậu liền thấy biểu tình đắc ý của bạch liên hoa yếu đuối trước mặt, vẻ mặt mỉa mai, miệng nói liên tục, cực kỳ khoe khoang hống hách: “Cảnh Ân, mày cho rằng mày là cái thá gì? Còn dám đấu với tao? Cùng tao giành đàn ông, mày còn non lắm!”

“Cậu... cậu muốn làm gì?”

“Muốn làm gì? Đương nhiên là muốn xem liệu kỹ nữ từng chiếm chỗ của người khác sẽ thế nào khi bị gia đình ngày trước nhìn bằng ánh mắt chán ghét, cảnh tượng đó sẽ như thế nào đây?”

Cảnh Ân thấy lúc đối phương nói những lời này cứ lắp ba lắp bắp, như thể chỉ đang bắt chước mà nói vậy.

Đem tầm mắt đặt ở một nơi trên tóc Bạch Duệ, Cảnh Ân thu lại sự nghi ngờ trong mắt, lập tức biểu hiện vẻ mặt hoảng hốt, xấu hổ không biết làm sao, khuôn mặt nhỏ xinh trắng bệch, giọng nói khàn khàn, lộ ra chút hoảng loạn.

Cậu run rẩy nâng tay phải lên, môi không ngừng run rẩy, tựa như đang sợ hãi điều gì đó: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại đối xử với tôi như thế?”

“Bởi vì mày chính là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ! Suốt ngày nghĩ đến đồ không thuộc về mình, ngu muốn chết, suốt ngày mơ mộng hão huyền, y như vai hề nhảy nhót vậy...”

Nói tới đây, thấy Cảnh Ân bắt đầu có dấu hiệu tức giận, vẻ mặt dần trầm xuống, còn vẫn là bộ dáng tức muốn hộc máu ngu ngốc kia, cậu ta liền nhận ra thời cơ đã đến.

Âm thầm ra hiệu cho người cách đó không xa, Bạch Duệ lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

Bạch Duệ cắn chặt môi dưới, trên mặt hiện vài phần do dự, cùng với sợ hãi hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lấm tấm mồ hôi.

Cậu ta bỗng nhiên vươn tay, giả vờ yếu đuối đáng thương, vừa nỉ non “Anh ơi, em không cố ý đâu, anh đừng để bụng” vừa nắm lấy cánh tay cậu.

Cảnh Ân biết rõ ý đồ của đối phương, nên cũng rất hợp tác mà hất tay cậu ta ra. Thầm nghĩ bạch liên hoa này đấu với mình suốt năm năm, đúng là có chút bản lĩnh, diễn xuất thật không tồi.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cậu, một giây sau, cậu ta “tõm” một tiếng, nhảy thẳng xuống hồ.

Cảnh Ân có chút bất ngờ, dựa vào dũng khí nhỏ bé yếu ớt của bạch liên hoa, cậu ta thật sự dám lao thẳng xuống nước mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào sao?

Mực nước này thoạt nhìn không sâu, lại còn đầy lá và hoa sen, nhưng thực tế đủ cao để ngập hai người đàn ông trưởng thành.

Cảnh Ân cầm lấy chiếc thiết bị liên lạc nhỏ gắn ở tai của đối phương, lắng nghe giọng một người phụ nữ trung niên phát ra từ đó: “Duệ Duệ, làm tốt lắm, cứ làm như mẹ dạy con, con sói mắt trắng kia sẽ không còn đường ngóc đầu lên đâu!”

“Ừ, biết rồi.” Giọng Cảnh Ân nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo đến thấu xương: “Bạch phu nhân thật cao tay.”

Nghe thấy người ở đầu dây bên kia sốt ruột hoảng hốt suýt cúp máy, còn chó cùng rứt giậu chửi rủa, Cảnh Ân khịt mũi coi thường, ngón tay cậu dùng sức, trực tiếp bóp nát thiết bị liên lạc, sau đó lấy bộ điều khiển trung tâm bên trong ra.

Làm xong tất cả, Cảnh Ân nghe thấy tiếng kêu cứu bên tai đã ngừng lại, lập tức cảm giác có điều không ổn. Cậu liếc nhìn xuống nước mấy lần, ngó nghiêng khắp nơi, thầm nghĩ công chính sao còn chưa tới.

Bạch liên hoa của anh sắp chết đuối rồi kìa!?

Hệ thống ngốc nghếch đúng lúc phát ra âm thanh máy móc khiến người nghe tỉnh táo: “Ký chủ, suất diễn của công chính không hiểu sao biến mất, xin hãy lập tức cứu thụ chính, hoàn thành dòng thời gian.”

Cảnh Ân: “…”

Hay lắm, lại muốn cậu - “trà xanh”, đi cứu “bạch liên” sao.

Đây là lần thứ mấy rồi? Sao người chồng rẻ tiền của cậu ta lại thiếu suất diễn nữa vậy?

Càng kỳ quặc hơn là, phân cảnh của vai chính mà lại giao cho một trà xanh pháo hôi (*) sao?

Nhìn thấy người sắp chìm hẳn xuống nước, Cảnh Ân tùy tiện gắn chiếc camera ẩn trên người lên một thân cây gần đó, điều chỉnh hướng quay vào mình. Dùng giọng điệu thiếu đánh nói: “Chậc, Tiểu Cố à, chồng tương lai của cậu ta không tới cứu, chẳng còn cách nào, đành để anh đây ra tay vậy.”

Chàng trai có gương mặt tinh xảo đến mức như thể được tạo bằng mô hình, dung mạo không thể phân biệt nam nữ, làn da trắng mịn như ngọc.

Đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi nhướng lên, phối với mái tóc đen bồng bềnh, như một mỹ nam ma mị khiến người khác mất hồn.

Cậu bất lực nhướng mày, từng cái nhăn mặt hay nụ cười đều bùng nổ sức hấp dẫn, mang theo một phong thái vừa lạnh lùng vừa quyến rũ đầy mê hoặc.

Dứt khoát cởi phăng chiếc áo trên người, lộ ra hai hõm eo gợi cảm và cơ bụng sáu múi chỉnh tề…

“Bùm ——”

Cậu xoay người nhảy xuống hồ, chỉ mất chút công sức đã vớt được người lên, chẳng mấy chốc đã bế người lên bờ bằng kiểu bế công chúa, nhẹ nhàng vô cùng. Lải nhải nói thầm: “Chậc, nhẹ thế này, chắc không có nổi vài lạng thịt đi. Không biết chồng tương lai của cậu sẽ xót đến mức nào.”

Vì luyện tập thường xuyên, cậu không hề thở dốc lấy một cái. Cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt mê mang của người trong lòng, trong lòng cậu mắng một câu ‘mẹ nó’.

Chết tiệt, cậu thế này có tính là OOC trước mặt thụ chính không?

“Thịnh ca, cuối cùng anh cũng đến rồi...”

Được rồi, đây là coi cậu thành Lục Thịnh, thật sự có chút buồn cười.

—— “Hệ thống, thế này không tính là OOC chứ?”

[Không tính đâu nha, ký chủ cố lên, cố lên, cố lên! Mau đưa người ta đến bệnh viện đi nha.]

Cảnh Ân: …

Thật là quá đáng, mẹ nó đúng là hết chỗ nói, vô lý đến đỉnh điểm!

Đây là cái thao tác gì thế???

---

(*) Pháo hôi: Chỉ những người hoặc vật không quan trọng, chỉ dùng làm "vật hy sinh", thường bị lãng quên hoặc hy sinh trong một tình huống nào đó mà không nhận được sự chú ý hay vinh quang.