Cảnh Ân lướt đọc phần bình luận mà suýt cười đến không thở nổi, cả người cười nghiêng ngả như muốn ngã ra sau.
[Cảnh trà xanh (*) cười giống như tiểu tam đạt được mục đích, còn Bạch Duệ thì giống như chính thất bị áp bức, phải không?]
Cảnh Ân lập tức nhấn thích bình luận này, còn bình luận một câu: [Chuẩn! Cho bạn một like! [Icon cười]]
Bình luận vừa đăng, điện thoại cậu lập tức nhận được cuộc gọi đoạt mạng từ người đại diện. Tiếng chuông đến bất ngờ khiến Cảnh Ân còn chưa kịp nín cười đã ấn nghe.
Tút——
Đầu dây bên kia, người đại diện kiêm bạn tốt nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Cảnh Ân, trên trán lập tức nổi lên vài vạch đen, gân tay xanh trên mu bàn tay nhô ra, đập mạnh cốc giữ nhiệt xuống bàn.
Rầm——
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền qua microphone làm Cảnh Ân đang nghe điện thoại bằng tai nghe cũng bị chấn động đến mức ù cả đầu. Chỉ nghe thấy người đại diện kiêm bạn đại học, kiêm anh em tốt của mình giận dữ gầm lên:
“Cảnh đại gia, cậu đúng là giỏi thật, lúc này còn không tim không phổi cười được! Bị hãm hại mà còn giúp người ta đếm tiền hả?”
Không ngờ, câu “đếm tiền” lại chọc trúng huyệt cười của Cảnh Ân.
“Phụt! Ha ha ha ha!”
Cố Chiêu ở đầu dây bên kia yên lặng đưa điện thoại ra xa: “...”
Nghĩ tới việc chẳng bao lâu nữa có thể cầm trong tay chục tỷ, gái đẹp trong ngực, hạnh phúc sinh hoạt, Cảnh Ân liền nhịn không được cười đến mức không khép được miệng. Vừa cười, vừa nấc, vừa phụ họa:
“Ôi ôi ôi, Tiểu Chiêu Chiêu, cậu làm sao mà biết tôi sắp nhận được 10 tỷ phí ly hôn vậy hả, hê hê hê...”
Cố Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tức giận gầm lên:
“Cảnh Ân, cái tâm lý chó má này của cậu đúng là quá vớ vẩn rồi đấy! Ngay lập tức đứng đắn lại cho tôi!”
Cảnh Ân: “Ha ha ha… được ha ha ha… cậu nói… phụt ha ha ha…”
Cố Chiêu: “...”
Hết thuốc chữa. Tên này đúng là chó ngốc rớt xuống hố tiền mà. (?_?|||)
Vô phương cứu chữa!!!
“Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Mau kể lại đi, để còn xử lý quan hệ công chúng nữa.”
Khó khăn lắm mới nuốt xuống được cơn giận trong lòng, Cố Chiêu nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tổ tông à, ít nhất thì cậu cũng chờ giải nghệ xong rồi hãy gây chuyện được không? Giờ chúng ta cùng chung số phận, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà!”
“Không sao không sao, không lâu nữa là tôi có thể giải nghệ rồi. Ông đây tay cầm gia sản chục tỷ, khoác lên một thân phận mới, đổi tên mới, cậu sẽ thành trợ lý hàng đầu, còn tôi là ông chủ lớn. Tôi xem ai dám động vào chúng ta?”
“Dừng lại dừng lại, tổ tông à, cậu dừng lại cho tôi! Giờ không phải lúc nói chuyện này, mau kể tôi nghe chuyện xảy ra hôm đó, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”
Cảnh Ân lười nhác chống cằm, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó mà không khỏi cảm thán: Bạch liên hoa quả nhiên là bạch liên hoa, vẫn không biết xấu hổ như vậy!
Hôm đó, bạch liên hoa hẹn cậu ra gặp mặt ở gần một cái hồ nhỏ hẻo lánh. Thực ra, cậu vốn định đi xem náo nhiệt (**), thậm chí còn nghĩ sẵn lời thoại cho bạch liên hoa rồi, đảm bảo đối đáp trôi chảy, giữ vững hình tượng trà xanh não tàn của mình.
Hôm ấy, thụ chính trà xanh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, chính là kiểu trang điểm giả mặt mộc phổ biến. Lúc đó cậu đã thấy không ổn rồi.
Ai lại nghiêm túc hẹn tình địch ra gặp mặt mà còn đặc biệt trang điểm giả mặt mộc cơ chứ? Điều này thực kỳ lạ, cũng thực đáng ngờ.
Quả nhiên, vừa nghiêng đầu liền thấy một tay săn ảnh núp trong bụi cỏ, camera nhắm thẳng về phía họ, ánh đèn đỏ nhấp nháy trong bóng đêm.
Cảnh Ân cảm thấy kịch bản này quen thuộc quá rồi. Một cảm giác sôi trào dâng lên, tay phải cậu lần vào trong áo, thuần thục bật camera giấu trên người.
Đừng trách cậu nham hiểm xảo trá, nhiều năm qua, mỗi lần bạch liên hoa chuẩn bị rơi nước mắt giả vờ vô tội, cậu đều bật camera ghi lại để sau lưng cùng anh em tốt châm chọc nghệ thuật trà xanh đỉnh cao.
Nếu là ngày thường, với cái tính trai thẳng của cậu, chắc chắn sẽ mắng bạch liên hoa đến mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra, khiến cậu ta nước mắt đầy mặt, khóc lóc thảm thiết. Khiến cậu ta đau đớn tột cùng, ngửa mặt lên trời nghi ngờ cuộc đời, khiến cậu ta không còn mặt mũi gọi ba mẹ...
Nhưng hiện tại, cậu đang đóng vai trà xanh. Cái hệ thống chết tiệt kia ở trong đầu liên tục nhắc nhở cậu không được OOC (thoát vai) trước mặt nhân vật công và thụ chính. Phải giữ nguyên hình tượng trà xanh không não. Thật sự là làm khó một nam chính trong nam tần sảng văn (***) như cậu!
---
(*) Trà xanh là một thuật ngữ trong văn hóa mạng Trung Quốc, chỉ những người có vẻ ngoài ngây thơ, dịu dàng, nhưng bên trong lại tinh ranh, mưu mô, và giỏi giả vờ. Thường giả vờ yếu đuối để thao túng cảm xúc của người khác, và gây hiểu lầm.
(**) Xem náo nhiệt: Thường dùng để chỉ việc đứng ngoài và quan sát những tình huống, sự kiện, hoặc tranh cãi đang diễn ra mà không can thiệp vào, giống như việc xem một sự kiện thú vị hoặc hỗn loạn từ xa
(***) Nam tần sảng văn: Chỉ thể loại tiểu thuyết dành cho nam giới, thường có những cốt truyện đơn giản, dễ chịu và hướng đến sự thỏa mãn của nam chính.