Cánh cửa của nhà vệ sinh cũng đã bị phá hủy, người phụ nữ nhìn vào bên trong với nụ cười đầy nham hiểm, chốc lát đã lên tiếng nói rằng: “Cậu nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi được tôi sao? Nhưng điều đó là không thể đâu! Bởi vì một khi tôi đã nhắm tới ai thì, tôi chắc chắn rằng người đó, sẽ không thoát khỏi được ánh mắt của tôi. Và bây giờ dù cậu muốn hay không muốn, thì cậu cũng phải thực hiện theo ý của tôi!”
Cậu trở nên hoang mang đến tột cùng, khi nhìn thấy người phụ nữ này, Cậu chẳng biết phải làm gì trong tình huống đó hết, chốc lát cậu lên tiếng cố gắng ngăn cản bà ta: “Này bà không được đến đây, thậm chí nếu như bà dám làm gì, thì tôi sẽ không tha cho bà đâu!”
Bà ta nhìn chăm chăm cậu, sau đó bật cười thật lớn mà đáp: “Hahahaha, cậu nghĩ mình là ai? Cậu nghĩ mình làm được gì hả? Với một người quyền lực như tôi, thì có thể bị cậu chi phối sao? Nhưng điều đó là không thể đâu, vì tôi sẽ không bỏ qua con mồi của mình. Và hôm nay cậu hãy chấp nhận số phận, đó chính là lên giường cùng với tôi đi!”
Dứt lời bà ta đã kêu đám thuộc hạ của mình, lao vào nhà vệ sinh để bắt cậu, bọn chúng lúc này đã bắt được cậu, còn cậu cố gắng vùng vẫy trong sự sợ hãi, để thoát khỏi được bà ta.
Nhưng tất cả cũng chỉ là sự bất lực mà thôi, bà ta bật cười thật lớn, giống như đã tóm gọn được con mồi của mình, khi mục đích đã hoàn thành: “Bây giờ cậu đã rơi vào tay của tôi rồi đó, như tôi đã nói cậu không thoát được đâu. Còn giờ thì hãy chấp nhận số phận của mình!”
Bà ta tiến đến chỗ của cậu, đưa đôi bàn tay bẩn thỉu của mình, chạm vào mặt cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng kinh tởm. Cậu lên tiếng quát mắng bà ta: “Bà chính là một bà già mất nết, tại sao bà lại có thể làm ra những việc này, với người đáng tuổi con cháu của bà hả? Bà nhìn lại mình đi, bà đã gần 60 tuổi rồi đó, còn tôi chỉ mới có hai mấy tuổi thôi. Tại sao bà lại thích gặm cỏ non như vậy? Và bà không sợ rằng, sau này bà sẽ xuống địa ngục, và lãnh lấy hậu quả của mình, khi làm ra những chuyện thất đức này hay sao?”
Bà bật cười thật lớn vung tay tát thẳng vào mặt của cậu, rồi cắn chặt môi với sự tức giận đến tột cùng quát: “Hưa loại người như mày, mà cũng dám nói những lời đó với tao sao?
Và mày có biết là mày may mắn đến nhường nào, khi gặp trúng một Phú bà như tao không? Thậm chí tao rất giàu, có những người muốn theo đuổi tao, điều là trai trẻ cả nhưng tao lại không nhắm tới, mà chỉ nhắm tới một mình mày thôi.
Vậy mà mày lại không biết điều, thậm chí còn xúc phạm cả tao. Và mày ăn gan hùm mật gấu rồi đó. Nhưng cũng chẳng sao hết, tao sẽ dạy cho mày một bài học. Để mày trả giá với những gì mày đã làm với tao! Khi dám đối đầu với tao hả. Còn giờ hãy mau đưa nó vào khách sạn, hôm nay tôi đây phải thưởng thức nó mới được. Một con cừu non biết nghe lời!”
Nói rồi đám người kia bắt đầu kéo cậu đi. Trong khi Khánh Vĩ may mắn cũng đã đến kịp lúc, trước khi bọn họ đưa cậu rời đi.
Khánh Vỹ nhìn chăm chăm bọn họ trong sự tức giận, rồi lên tiếng nói: “Các người hãy mau dừng những chuyện này lại đi! Và tôi đã quay video lại để đăng lên mạng xã hội, nếu như các người vẫn còn làm ra, những chuyện đồϊ ҍạϊ như thế này nữa, khi cưỡng ép người khác làm theo những điều các người muốn, thì lúc đó các người phải trả giá đó. Và các người không những bị bắt vào tù, mà còn khiến công ty phải phá sản, bởi những hành động đồϊ ҍạϊ mà các người đã gây ra...”
Bà ta nhìn cậu quay video mà trở nên hoảng loạn đến tột cùng, bà ta cắn chặt môi trong sự tức giận, sau đó lên tiếng: “Này cậu hãy xóa đoạn video đó đi, thì tôi sẽ thả cậu ta ra. Bằng không thì hôm nay tôi sẽ gϊếŧ chết cậu ta!”
Cậu cũng đồng ý theo yêu cầu của bà ta, mà lên tiếng đáp: “Được rồi bây giờ tôi sẽ giao điện thoại cho bà, còn bà hãy đưa cậu ấy cho tôi!”
Bà ta đã đồng ý theo yêu cầu của cậu, chốc lát đám thuộc hạ kia cũng đã thả Tuấn Khanh ra, cậu liền chạy về phía chỗ của anh mà ôm chầm llấy anh.
Trong khi Khánh Vĩ cũng ném điện thoại xuống dưới mặt đất, rồi nắm lấy tay của Tuấn Khanh, ngay lập tức kéo cậu chạy khỏi đây, bởi cậu biết một điều rằng, nếu như bọn họ không rời khỏi đây thật nhanh, thì chắc chắn người đàn bà xấu xa độc ác kia, bà ta sẽ ra tay với bọn họ.
Bà ta nhìn chằm chằm hai người đã rời khỏi nơi này, mà ánh mắt tràn đầy sự oán hận, bà ta lên tiếng nói với thuộc hạ của mình: “Này hãy mau đi tìm bọn chúng đi, đừng để cho bọn chúng chạy thoát. Hôm nay các người nhất định phải bắt được bọn chúng, bằng không thì hãy nghĩ việc hết đi, một đám vô dụng...”