Ngẫm lại thì Diệp Thanh Chỉ biết ngay là Phương Tiểu Mai muốn cô biết khó mà lui, chủ động nhường lại căn nhà này chứ gì?
Lòng muông dạ thú của bà ta đã rõ rang như ban ngày rồi, muốn mưu toan với cô á? Bà ta cứ nằm mơ đi.
Diệp Thanh Chỉ buồn rầu nói: "Cán sự công xã nói Kiến Thành mất vì bệnh tật ạ."
Ngụy Hữu Lương nhíu mày, tuy rằng đã chia nhà ở riêng, nhiều năm không qua lại, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột của ông ta, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, trong lòng ông ta ít nhiều vẫn cảm thấy buồn khổ.
"Có chắc không? Có lá thư đó không?"
"Chắc mà chắc mà, Kiến Thành làm việc ở “Đại Tam Tuyến” nhiều năm như vậy, không nói đến tiền lương, quần áo chăn mền hẳn là không ít, những thứ này ở đâu cả rồi?" Phương Tiểu Mai sốt ruột hỏi.
"Không có gì cả, chỉ có một bức thư thôi." Biết bọn họ đến vì chuyện này, Diệp Thanh Chỉ lấy bức thư từ trong túi ra, nghẹn ngào nức nở nói: "Nó đây, con cũng không biết chữ nên cũng không biết Kiến Thành viết gì trong này nữa."
Phương Tiểu Mai bước nhanh về phía Diệp Thanh Chỉ, muốn lấy đi lá thư đó.
Diệp Thanh Chỉ giơ tay tránh ra, liếc nhìn Ngụy Hữu Lượng và Ngụy Hải Ba đang đứng ở ngoài cửa - hắn là đứa con trai mà Phương Tiểu Mai mang đến, ban đầu vốn tên là Lý Hải Ba, nhưng hiện tại đã đổi thành họ Ngụy.
"Các người làm gì vậy? Đây là lá thư Kiến Thành viết cho tôi." Diệp Thanh Chỉ nhìn bọn họ với vẻ đề phòng.
Cô càng cẩn thận đề phòng, đám người Ngụy Hữu Lương sẽ càng tin rằng cô không có vấn đề gì, nếu không, quá dễ dàng để bọn họ lấy được thì bọn họ nhất định sẽ hoài nghi cô đang che giấu điều gì đó.
"Vợ Kiến Thành, tôi là ba ruột của Kiến Thành đấy. Bây giờ nó đã mất không rõ lý do, một người làm ba như tôi còn không thể xem di thư của nó sao?" Ngụy Hữu Lượng nước mắt lã chã mà nói.
Dĩ nhiên Diệp Thanh Chỉ không thể cứ thế đưa cho bọn họ được, vậy nên cô cầm chặt bức thư rồi nói: "Đợi ông Ba tan làm rồi con sẽ nhờ ông Ba đọc thư giúp."
Ông Ba đã từng được đi học trường tư, cũng từng đi lính trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật, là người đức cao vọng trọng trong thôn bọn họ, thế nên khi nào mà nhà ai có chuyện gì thì cũng đều sẽ nhờ ông cụ làm chứng giúp.
"Chỉ là một lá thư thôi. Hải Ba biết chữ, sao phải làm phiền ông Ba? Vợ Kiến Thành, con đề phòng dì thì cũng được đi, nhưng Hữu Lương là cha ruột của Kiến Thành, là cha vợ của con đó. Bây giờ ông ấy người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, con làm con dâu mà ngay cả di thư cũng không cho ông ấy xem là sao? Con đang nghĩ gì vậy?" Phương Tiểu Mai nhìn Diệp Thanh Chỉ với ánh mắt không hề thân thiện.
"Nói thì dễ nghe lắm, nhưng đừng quên tình cảnh lúc chia nhà ở riêng lúc trước. Dù sao thì tôi cũng không tin mấy người, tôi phải đợi đến khi ông Ba về rồi nhờ ông ấy đọc giúp." Nói xong, Diệp Thanh Chỉ mới định cất lá thư vào lại trong túi.
Cô cố ý chậm lại động tác, nghĩ trong bụng là Phương Tiểu Mai có thể cướp đi là tốt nhất, như vậy cô có thể làm ầm lên để mọi người bu lại xem, cũng nhân đó vạch trần tính toán của Phương Tiểu Mai cho mọi người đều biết. Như vậy, có mọi người trong thôn để mắt tới, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm gì quá lố đâu.
Đúng như dự đoán, Phương Tiểu Mai không nhịn được mà giật lấy lá thư từ tay Diệp Thanh Chỉ: "Cho dù có chia nhà ở riêng thì nó vẫn là con trai của Hữu Lương."
Diệp Thanh Chỉ chạy đến ngoài cửa mà khóc lớn lên: "Các người không được cướp nó đi, đó là thư mà Kiến Thành viết cho mẹ con tôi. Chúng ta đã chia nhà ở riêng từ lâu rồi, các người dựa vào cái gì mà cướp thư của tôi..."