Quân Hôn 70: Con Anh, Con Em, Gia Đình Chúng Ta!

Chương 6

Chương 6

Diệp Thanh Chỉ nhìn hai anh em đang ôm tay cô mà khóc, trời ơi, nguyên thân cũng thê thảm quá rồi, cả hai đứa nhỏ này cũng thảm nữa.

Không, cô còn thảm hơn nữa, bây giờ người phải chịu đựng tất cả những thứ này chính là cô!

“Mẹ, con nghe ba Phú Quý nói ba chúng ta đã chết rồi ạ?” Ngụy An Kiệt nghẹn ngào hỏi.

Diệp Thanh Chỉ ôm bọn nhỏ thật chặt, có lẽ là bởi vì cô còn có ký ức của nguyên thân, hoặc là vì bản năng của cơ thể mà cô rất nhanh đã tiếp nhận hai đứa nhỏ này rồi.

"Không sao đâu, có mẹ ở đây."

"Đúng vậy, không sao đâu. Trước đây chúng ta không có ba mà vẫn sống tốt đó thô. Mẹ, mẹ cứ yên tâm, có con và An Kiệt ở đây, anh em bọn con có thể gánh vác cái nhà này.” Vóc dáng của Ngụy An Dân không cao, nhưng nói chuyện lại giống như người lớn.

An Kiệt gật đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ, mẹ còn có con và anh con mà.”

Nhìn hai anh em ngoan ngoãn hiểu chuyện này, lại nghĩ đến kết cục của bọn chúng, Diệp Thanh Chỉ lại càng thêm căm ghét Ngụy Kiến Thành hơn nữa.

Nếu trèo cành cao thì cứ trèo cành cao đi, ly hôn không được à? Có nhất thiết phải giả chết không? Làm hại ba mẹ con nguyên thân đều phải chết oan chết uổng.

Lại còn muốn nguyên thân thủ tiết cho hắn à, nằm mơ đi, ngày mai cô sẽ đi xem mắt luôn, cũng đổi họ cho hai đứa nhỏ nữa, để chúng gọi người đàn ông khác là ba, cho tên khốn nạn kia tức chết!

*

Khi Ngụy Kiến Thành rời đi, Ngụy An Dân mới hơn một tuổi một chút, còn Ngụy An Kiệt thì cũng chỉ mới có một tháng tuổi, hai đứa nhỏ căn bản là không có chút tình cảm nào với hắn cả. Chúng chỉ buồn một lúc, càng lo lắng hơn là nếu không có người làm cha kia, về sau cái nhà này sẽ còn khốn khổ hơn nữa.

"Mẹ ơi, người của công xã có nói rõ không ạ? Ba mất như thế nào? Ba có để lại thứ gì không?" Ngụy An Dân nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Nói là ba con bị bệnh." Diệp Thanh Chỉ liếc nhìn Ngụy An Kiệt: “Chỉ có một bức di thư thôi, những thứ khác thì mẹ không biết, ngày mai mẹ sẽ lên công xã hỏi thăm thử."

Hai đứa bé còn nhỏ, sợ là không thể giữ bí mật, Diệp Thanh Chỉ cũng không định nói cho bọn chúng biết chuyện Ngụy Kiến Thành có gửi về một trăm đồng.

Nông thôn không phải là nơi yên bình tĩnh lặng như trong thơ ca, mà ngược lại, là nơi cá lớn nuốt cá bé.

Ngụy Kiến Thành đã chết, chỉ để lại ba người mẹ góa con côi bọn họ, cũng là những người yếu thế nhất trong chốn nông thôn này, bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt.

Nếu biết bọn họ có tiền, không cần chờ đến người ngoài, chính Ngụy Hữu Lượng sẽ là người đầu tiên không buông tha cho mẹ con bọn họ ấy chứ.

Cô vừa mới nghĩ vậy là đã nghe thấy tiếng Ngụy Hữu Lượng hô to ở bên ngoài rồi.

"Vợ Kiến Thành, ba nghe nói Kiến Thành đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Khi hai đứa nhỏ nghe thấy giọng nói của Ngụy Hữu Lượng, chúng nhìn Diệp Thanh Chỉ với vẻ mặt có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao ông nội lại đến nhà mình?

Diệp Thanh Chỉ vỗ nhẹ đầu nhỏ của Ngụy An Dân, bảo cậu nhóc dẫn em trai ra sau nhà hái rau: "Không sao đâu, có mẹ ở đây!"

Không biết có phải là Ngụy Kiến Thành cố ý hay không, thư gửi đến tách thành hai tờ giấy, câu cuối cùng về chuyện gửi tiền về lại nằm ở tờ thứ hai.

Diệp Thanh Chỉ gấp tờ giấy viết thư thứ hai và tờ biên lai chuyển tiền lại, nhét vào trong nội y, xoa xoa mặt rồi lảo đảo đi ra khỏi cửa.

"Vợ Kiến Thành, nghe nói Kiến Thành đã xảy ra chuyện?" Mẹ kế của Ngụy Kiến Thành - Phương Tiểu Mai nhìn Diệp Thanh Chỉ từ trên xuống dưới, thấy mắt cô đỏ hoe, sưng húp, biết chắc chuyện này có lẽ là thật rồi.

Bà ta liếc nhìn khoảng sân nhỏ và ngôi nhà này, mặc dù không phải là nhà gạch nhưng cũng là một ngôi nhà đất mới được xây cách đây vài năm, nói là nhà mới cũng không sai. Vừa lúc bà ta sắp có cháu đích tôn, trong nhà quá chật chội, chuyển qua đây là rộng rãi rồi.

Ánh mắt Diệp Thanh Chỉ tối sầm lại, bà mẹ kế này của chồng nguyên thân đúng là không hề che giấu bất cứ điều gì, trên mặt đầy vẻ tính toán, cứ thế mà hiện rõ trước mắt cô.