Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 27

Ôn Chân canh chừng con gái đến tận nửa đêm.

Nửa đêm, con bé bắt đầu sốt cao, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, Ôn Chân gọi con bé dậy, con bé mơ màng không mở mắt ra được, anh vội vàng đi tìm nhiệt kế, đo ra đã sốt đến 38 độ.

Ôn Chân cho con bé uống một viên thuốc hạ sốt, nhưng nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng cao hơn.

Nửa đêm phương tiện giao thông ngừng hoạt động, anh lại không có xe, đành phải gọi xe cứu thương.

Trên xe cứu thương, y tá đo lại nhiệt độ, đã gần 40 độ.

Đến bệnh viện, lấy máu, chụp CT, một loạt các quy trình kiểm tra kết thúc, y tá truyền nước cho Phó Ngọc Ninh.

Sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói với Ôn Chân: "May mà đến kịp, nếu không sẽ bị viêm màng não mất. Tôi thấy trong bệnh án của con bé, trước đây còn bị u, sức khỏe vốn đã không tốt, sau này chú ý một chút, đừng để bệnh nhân bị hoảng sợ quá độ, mệt mỏi quá độ, ngoài ra không có vấn đề gì lớn, cứ nằm viện một tuần theo dõi đã."

Bác sĩ đi rồi, Ôn Chân dựa vào tường trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, đôi vai gầy guộc run rẩy dữ dội.

Ôn Chân đầu tiên liên lạc với Lâm Vân xin nghỉ cho con gái, sau đó gọi điện cho Trần Chân.

Vốn định xin nghỉ ba ngày, nhưng Trần Chân giọng điệu khó chịu: "Ôn Chân à, tôi vừa giao cho cậu việc quan trọng như vậy, cậu lại xin nghỉ lâu như thế... Tôi cho cậu nghỉ tối đa một ngày, cậu liệu mà làm."

"Trần tổng, Trần tổng, con gái tôi bệnh rất nặng."

Trần Chân không đợi anh nói xong đã cúp máy.

Ôn Chân ngồi trước giường bệnh, khuôn mặt còn trắng hơn cả Phó Ngọc Ninh đang ốm, còn yếu ớt hơn.

Y tá đến thay nước cho Phó Ngọc Ninh, bị sắc mặt của thanh niên dọa sợ: "Người nhà, anh không sao chứ?"

Ôn Chân thất thần, một lúc sau mới phản ứng lại: "Không sao, không sao..."

Đến chiều hôm sau, Phó Ngọc Ninh mới có dấu hiệu hạ sốt, cũng tỉnh táo lại.

Tinh thần căng thẳng của Ôn Chân mới hơi thả lỏng.

Đến tối, Ôn Chân dặn dò con bé.

"Bố, bố ngày mai phải đi làm, con có gì không thoải mái, lập tức gọi y tá, biết không?"

Phó Ngọc Ninh đang ốm rất hiểu chuyện: "Vâng ạ."

‘’

Thứ Hai, Tần Bảo Chương đi học, không thấy Phó Ngọc Ninh, hỏi Lâm Vân mới biết Phó Ngọc Ninh bị ốm.

Cậu lén gọi điện cho Phó Ngọc Ninh, nhưng cũng không ai nghe máy.

Đến điện thoại cũng không nghe, đây là bị bệnh nặng đến mức nào chứ.

Tần Bảo Chương gọi điện cho mẹ, mè nheo nói mình đau đầu đau bụng, muốn đến bệnh viện trung tâm kiểm tra sức khỏe.

Tần phu nhân rất cưng chiều cậu, nghe cậu không khỏe, không nói hai lời liền xin nghỉ cho cậu.

Tần San đi đón Tần Bảo Chương: "Bệnh viện bẩn lắm, về nhà để bác sĩ gia đình khám cho con."

"Con đã nói cơm ở trường không ăn được mà, mẹ còn cứ bắt con đến đây học, toàn là vi khuẩn."

"Không, con muốn đến bệnh viện trung tâm kiểm tra!"

Tần San không lay chuyển được cậu: "Bệnh viện trung tâm nhỏ quá, bác sĩ ở đó cũng không giỏi, muốn đi bệnh viện kiểm tra thì đến bệnh viện nhân dân số 1, bố sẽ liên lạc với viện trưởng ở đó, cho con kiểm tra toàn thân."

"Con muốn đến bệnh viện trung tâm!" Tần Bảo Chương mè nheo.

Tần San thấy cậu ôm bụng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đưa cậu đến bệnh viện trung tâm.

Đến bệnh viện làm kiểm tra, nhân lúc chờ kết quả, Tần Bảo Chương nói muốn đi vệ sinh, sau đó lén lút đến khoa hô hấp lây nhiễm, tìm thấy Phó Ngọc Ninh trong phòng bệnh.