Ôn Chân ngồi trên ghế sofa, nhìn đồng hồ từ bảy giờ đến mười hai giờ, rồi từ mười hai giờ đến bảy giờ.
Trời tối hẳn, tin nhắn gửi cho con gái "Ninh Ninh, khi nào con về, bố đi đón con nhé?" vẫn không nhận được hồi âm, sự bất an của Ôn Chân dần lên đến đỉnh điểm...
Anh như con thú bị nhốt đi đi lại lại trong phòng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh con gái bị hại, cùng với đôi mắt âm u, thâm trầm của người đàn ông kia... Sự lo lắng và sợ hãi khiến tim anh đập thình thịch...
Ngay khi anh định gọi điện cho con gái, điện thoại của con bé lại gọi đến.
"Bố, con đang ở ngoài cổng khu chung cư, con cảm thấy có người đang theo dõi con."
Tần Bảo Chương muốn đi câu cá với ông nội, cuối tuần này không hẹn Phó Ngọc Ninh đi chơi.
Phó Ngọc Ninh bèn cùng Trần Nghiêu đến thư viện gần trường làm bài tập, trời tối mới rời khỏi thư viện.
Con bé bắt xe buýt đến trạm gần khu chung cư, lúc ở trên xe đã cảm thấy có người đàn ông nhìn mình, nhưng không để tâm lắm, đến khi xuống xe, người đàn ông đó cũng xuống theo.
Trên thời sự có rất nhiều trường hợp tương tự, Phó Ngọc Ninh không ngây thơ cho rằng người kia ở gần đây, nhưng khu chung cư con bé ở quá hẻo lánh, dù chưa đến nửa đêm nhưng cũng rất ít người qua lại, con bé không thể đến nơi đông người, chỉ có thể cố gắng tăng tốc.
Nhưng người kia có lẽ thấy xung quanh không có ai, nên cũng to gan hơn, theo Phó Ngọc Ninh tăng tốc.
Phó Ngọc Ninh thấy vậy liền gọi điện cho Ôn Chân.
Ôn Chân vội vàng chạy đến chỗ con gái gửi định vị, liền nhìn thấy con gái bị bịt miệng, bị người đàn ông kéo vào bụi cỏ bên cạnh.
Cặp sách của con bé rơi trên mặt đất, sách vở và bút rơi vãi khắp nơi.
Cảnh tượng này khiến đầu óc Ôn Chân trống rỗng, anh siết chặt con dao trong tay chĩa vào người đàn ông: "Mày, mày thả con bé ra..."
Người đàn ông không ngờ có người xuất hiện, lại còn cầm dao, hắn do dự một lúc, rồi thả Phó Ngọc Ninh ra, nhanh chóng bỏ chạy.
Ôn Chân ném con dao, vội vàng ôm con gái vào lòng.
Phó Ngọc Ninh sợ hãi, khóc thút thít trong lòng Ôn Chân.
"Bố, bố ơi..."
Ôn Chân cũng run rẩy vì sợ hãi, không dám nghĩ nếu mình đến muộn một chút thì chuyện gì sẽ xảy ra, anh ôm chặt con gái.
"Không sao, không sao, bố đây, bố sẽ không để ai làm hại con."
Ôn Chân lặp đi lặp lại một cách máy móc, như thể đã hạ quyết tâm, không ngừng lẩm bẩm.
"Bố, bố sẽ không để ai làm hại con."
"Sẽ không, sẽ không."
Con gái bị hoảng sợ như trở về lúc nhỏ, cái đầu xù lông gối lên chân Ôn Chân.
Ôn Chân nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, hát cho con bé nghe bài hát ru mà mẹ con bé hay hát lúc còn sống, con bé đang ngủ cọ vào cánh tay Ôn Chân.
Từ khi con gái lên cấp ba, con bé không còn thân thiết với anh nữa, Ôn Chân có chút hụt hẫng, nhưng cũng vui mừng vì con gái đã trưởng thành, bây giờ con gái lại dựa dẫm vào mình như vậy, Ôn Chân tràn ngập yêu thương, trong đêm tĩnh mịch, ánh mắt Ôn Chân nhìn con gái dịu dàng như mặt biển phẳng lặng, nhưng rồi lại nhanh chóng đau khổ.
Có lẽ việc con gái bị theo dõi chỉ là trùng hợp, nhưng, nhưng Ôn Chân vẫn không nhịn được mà nghĩ có phải người đàn ông kia sai khiến, để anh hiểu rằng, hắn ta muốn làm hại con gái anh là một chuyện dễ dàng.