Nhật Ký Nuôi Con Của Hung Thú

Chương 9

Báo răng nhọn liếc nhìn trăn khổng lồ, trong đầu thoáng qua hình ảnh những sinh vật quái dị mang độc trong bộ tộc của nó.

Nó không trực tiếp đồng ý, chỉ đáp qua loa: “Để xem đã.”

Trăn khổng lồ không nói gì thêm, cùng với ếch xanh rời đi.

Sảnh nghị sự đóng lại, những thú nhân xung quanh đã tản đi nơi khác. Hai con gấu lông bờm từng đưa thú con tới đây cũng bị gọi đi.

Trong sân rộng trống trải, chỉ còn lại thú con và báo răng nhọn.

Thú con ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, một đen một trắng – hai sinh vật chênh lệch kích thước đối diện nhau trong im lặng.

Báo răng nhọn đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ có đường viền của chiếc răng nanh nhọn hoắt là hiện lên rõ nét.

Thú con đầu nặng chân nhẹ, chỉ giữ được tư thế này chưa đầy nửa phút đã lắc lư rồi ngã nhào.

Nó yếu ớt kêu lên một tiếng, cố gắng lật mình đứng dậy, bước loạng choạng về phía con thú to lớn trước mặt.

Báo răng nhọn nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng, chờ nó đến gần rồi dùng mu bàn chân đẩy nó ra xa, không muốn để nó chạm vào mình.

Cú đẩy nhẹ nhàng đưa thú con quay về vị trí ban đầu. Nó lắc lắc đầu, lại tiếp tục tiến lên, và lại bị báo răng nhọn đẩy ra như trước.

Lặp đi lặp lại vài lần, thú con cuối cùng cũng kiệt sức. Không rõ là nó đang tủi thân hay làm nũng, chỉ nằm bò ra đất, dùng móng vuốt gạt đám cỏ dại: “Ư… ư…”

Đúng lúc này, một thú nhân nữ vội vã bước tới, nửa quỳ hành lễ: “Thủ lĩnh, ngài gọi tôi?”

“Đưa thú con này về bộ tộc,” báo răng nhọn gật đầu, ánh mắt liếc sang thú con đang nằm bò bên cạnh, “để nó ở cùng những thú con khác trong tộc.”

Nó ngừng một chút, rồi bổ sung: “Không cần chăm sóc đặc biệt, cứ theo cách bình thường mà làm.”

Nữ thú nhân nhận lệnh, báo răng nhọn nói xong liền quay người rời đi.

Thú con nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của nó, đột nhiên bị một đôi tay khác nhẹ nhàng bế lên.

“Ư… ư…” Nó mở to đôi mắt xanh thẳm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ trước mắt.

“Thú con nhỏ quá,” nữ thú nhân vừa nói vừa xoa đầu nó, phủi đi những chiếc lá cỏ bám trên người nó, “không giống thú tộc ở đồi Thiên Khung chút nào…”

Lúc này, cô mới hiểu được ý của thủ lĩnh khi nói những lời cuối cùng trước khi đi.

Nữ thú nhân thuộc tộc báo răng nhọn, đảm nhiệm việc trông coi thú con trong bộ tộc. Ngoài việc chuẩn bị thức ăn cho chúng, cô còn phụ trách chữa trị và băng bó khi chúng nghịch ngợm mà bị thương.

Đồi Thiên Khung vốn là nơi tụ tập của các bộ tộc hung thú, cô không rõ bốn vị thủ lĩnh còn lại quản lý thú con trong tộc như thế nào, nhưng thủ lĩnh của cô thì nghiêm khắc vô cùng.

Tất cả thú con trong bộ tộc, sau nửa tháng tuổi đều phải cai sữa, rời xa cha mẹ để sống độc lập tại vườn thú con, bắt đầu học tất cả các kỹ năng về chiến đấu và sinh tồn – kể cả con của thủ lĩnh.

Còn có những bài huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, chẳng hạn sau khi tròn một tháng tuổi, thú con sẽ bị đưa ra ngoài hoang dã định kỳ, ở đó ba ngày liền rồi mới được đón về. Trong ba ngày đó, chúng phải tự săn mồi và tìm cách sinh tồn.