Xuyên Nhanh: Trà Xanh Tâm Cơ Công Lược Để Trở Nên Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 2: Hùa theo

Mạc Thiến Thiến thất thần, nếu cô cũng có một gương mặt xinh đẹp với đôi mắt sáng như Vũ Bảo thì có lẽ cô đã không bị người đời nhạo báng như bây giờ. Cô vô thức nhìn vào gương và bắt chước động tác chu môi của Vũ Bảo. Thế nhưng hình ảnh phản chiếu lại khiến cô sợ hãi. Những đường nét vốn đã không mấy hài hòa trên khuôn mặt cô giờ đây càng trở nên méo mó, làn da khô cằn nhăn nhúm chia khuôn mặt thành những mảng kỳ quái.

Mạc Thiến Thiến vội vàng lấy lại vẻ mặt vô cảm. Cô cụp hàng mi thưa thớt để che đi ánh mắt đầy sự ghen tị.

Chưa kịp để cô bình tĩnh lại thì trận PK đã kết thúc. Đương nhiên, cô là người thua cuộc. Vũ Bảo nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh miệt xen lẫn sự ác ý, nhưng trên môi cô ta vẫn nở nụ cười ngọt ngào giả lả.

“Thiên Thiên, cậu thua rồi đấy. Để tớ nghĩ xem nên phạt cậu thế nào đây… À, hay là cậu đọc to những dòng bình luận này lên nhé?”

“Cậu có giọng dễ nghe mà, chắc chắn đọc lên sẽ rất hay đấy!”

Vũ Bảo cười ngọt ngào trông như một thiên thần vô hại, nhưng lời nói của của ta lại khó nghe như một con chó dữ đang sủa.

Nghe thấy lời của Vũ Bảo thì những dòng bình luận trên mạng càng chửi hăng hơn.

Gương mặt của Mạc Thiến Thiến trắng bệch. Chỉ cần nhìn những dòng bình luận ấy đã đủ làm trái tim cô lạnh buốt, vậy mà giờ lại phải đọc lớn trước mặt bao người.

Cả người Mạc Thiến Thiến căng cưng, sống lưng thẳng đơ, cơ thể cô bất giác co lại như đang tự vệ. Cô không thể thốt được nên lời.

May mắn thay tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là cuộc gọi từ bệnh viện.

Mạc Thiến Thiến ngạc nhiên. Bình thường bệnh viện rất ít khi gọi cho cô. Chẳng nhẽ vì lần trước cô chưa đóng đủ tiền viện phí?

Cô nhẹ nhàng nói lời xin lỗi với Vũ Bảo.

“Xin lỗi, mình nghe điện thoại một chút nhé.”

[Lại bày trò gì đấy?]

[Định qua cầu rút ván à?]

Vũ Bảo cũng nổi giận đùng đùng.

“Cô khinh thường tôi phải không? PK thua mà không chịu phạt à. Đừng có lấy cớ lung tung!”

“Nhưng đây là điện…”

Mạc Thiến Thiến muốn giải thích thêm thì bị cắt ngang.

“Đọc cho tôi nghe!”

Vũ Bảo dùng giọng điệu cứng rắn, ánh mắt cô ta đáng sợ hệt như một rắn độc.

[Nếu cô đọc thì tôi sẽ cho cô ba chiếc phi thuyền nữa.]

Hoàng Kim Đại Lão lại gửi thêm một dòng bình luận. Lần này Mạc Thiến Thiến đã nhìn rõ ID của anh ta- Song Mộc.

Nghĩ đến khoản tiền thuốc men mà cô còn thiếu, Mạc Thiến Thiến không cam lòng cắn chặt môi. Sau một hồi giằng co nội tâm, cô buông thõng bờ vai, cúi đầu nhận thua và đặt điện thoại lên mặt bàn.

Không phải chỉ là đọc bình luận thôi ư! Thích thì chiều!

Nhưng thực tế luôn phũ phàng hơn so với tưởng tượng. Cô ép mình đọc lớn hai dòng bình luận đầu tiên. Những từ ngữ cay độc như dao cứa vào tim, mang theo tất cả sự tàn nhẫn và ghê tởm của nhân thế. Chỉ mới vài câu mà cả người cô lạnh toát, cơ thể run rẩy không ngừng.

Nước mắt cô không kìm được mà lăn dài, giọng đọc cũng dần nghẹn ngào, đứt quãng. Vũ Bảo thấy cô ngoan ngoãn làm theo thì càng đắc ý, nụ cười cô ta nở rộ như một bông hoa độc. Cô ta làm nũng với những người tặng quà trong phòng livestream:

“Chán các anh quá! Làm cho người ta khóc rồi kia kìa.”

“Nếu về sau em xấu như cô ấy thì các anh đừng trù ẻo em nhé. Em chịu hổng nổi.”

Bình luận vẫn hối thúc đọc thêm nhưng cô không thể đựng thêm được nữa. Cô gục trán xuống cạnh bàn, tay che miệng để ngăn tiếng khóc vang ra. Cô sợ bị chế giễu thêm.

Phòng livestream tối hôm ấy rất đông.

Song Mộc đúng như đã hứa gửi ba chiếc phi thuyền vào tài khoản của Mạc Thiến Thiến. Rồi anh ta rời khỏi phòng livestream mà không nói lời nào. Vũ Bảo đã cảm thấy hả hê nên cũng ấn thoát trận PK.

Màn chơi đùa này cuối cùng cũng kết thúc.

Tất cả mọi người ép cô phải đóng vai hề mua vui cho họ.

Sự nghiệp livestream của cô kết thúc thật rồi.

Mạc Thiến Thiến lau khô nước mắt, cô không muốn nhìn thêm những dòng bình luận đau đớn ấy nữa. Cô cố gắng gạt bỏ cảm giác tê tái trong lòng, tập trung tinh thần và lấy điện thoại ra gọi lại cho bệnh viện.

Nhưng những lời họ nói dường như đang ở rất xa xôi. Tai cô ù đi. Run rẩy.

“Bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch và đã đưa đến phòng giải phẫu… Cả hai ông bà đều không ổn…Người nhà có thể tới bệnh viện ký tên không?”

Mạc Thiến Thiến cảm thấy tất cả sự nhục nhã trước đó chẳng là gì so với lúc này. Tay cô run rẩy đến mức suýt rơi điện thoại xuống đất. Hơi thở dồn dập, trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra. Cô liếʍ môi khô. Như choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cô vội vã chạy ra ngoài.