Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 20

Trịnh Hoài có thể tưởng tượng được đôi tai của Lan Thanh đang ửng đỏ.

Anh chưa từng thấy điều đó, nhưng có thể mường tượng ra.

Trịnh Hoài cảm thấy rất vui, hoàn toàn không quan tâm đến những gì vừa xảy ra với bạn cùng phòng nữa.

Anh mở cửa sổ trò chuyện chưa có hồi đáp của Tần Chung và Giang Triết Viễn, gửi đi một bao lì xì.

Lúc này-

Tần Chung và Giang Triết Viễn vẫn chưa hiểu được nguyên nhân đằng sau nụ cười của Lan Thanh thì nhận được tin nhắn.

Hai người mở điện thoại cùng lúc.

Thấy biểu tượng của Trịnh Hoài, họ giật mình.

Sau đó-

Họ nín thở, cẩn thận mở tin nhắn.

Những gì họ thấy là-

[Trịnh Hoài] đã gửi cho bạn một bao bì lì xì [1000 tệ].

[Trịnh Hoài]: Phí trò chuyện.

Tần Chung và Giang Triết Viễn, mỗi người nhận được 1000 tệ, vô thức nhìn nhau.

?

Đầu óc bỗng trở nên nặng nề như bị nhấn chìm trong nước.

Lượng thông tin quá lớn, họ không thể hiểu nổi Trịnh Hoài đang diễn trò gì.

Thù hận gì mà sâu đậm đến vậy?

Nửa giây sau.

Khoan, khoan đã!

Tại sao họ lại nhận tiền chứ!!

Nhân phẩm!

Lòng tự trọng đâu rồi!!

-

Phòng ký túc A6606.

Lan Thanh cảm thấy biểu cảm của Tần Chung và Giang Triết Viễn đột nhiên thay đổi ngay sau khi họ mở tin nhắn.

Mặt hai người họ lúc đỏ, lúc trắng, lúc đen, giống như màn biến mặt trong kịch Tứ Xuyên.

Lan Thanh chớp nhẹ hàng mi dài của mình, hai người bạn cùng phòng vẫn chưa nói gì.

Cậu cũng không vội, chỉ yên lặng nhìn họ đứng đó thì thầm to nhỏ với nhau, chẳng biết đang nói gì. Trong vô thức, cậu lại chớp mắt lần nữa.

Trên bàn của Lan Thanh là một cây nến thơm mùi tuyết tùng dịu nhẹ, rõ ràng mùi hương này giúp tinh thần thư thái, nhưng hai người bạn cùng phòng lại có vẻ lo lắng bất an.

Thậm chí, họ có vẻ đang run lên khi bắt gặp ánh mắt của Lan Thanh.

"...?" Lan Thanh không hiểu, chỉ một tin nhắn mà khiến biểu cảm của họ trở nên như vậy sao?

Lan Thanh không vội hỏi, chỉ bối rối nhìn hai người. Nhìn thấy mồ hôi trên trán họ lấm tấm, cậu vừa định nói gì đó thì bị Giang Triết Viễn nhét ngay một miếng bánh quy hạnh nhân.

...

Đây là lần đầu tiên Lan Thanh ăn bánh quy hạnh nhân.

Miệng cậu bị nhét đầy bánh, đầu óc như trống rỗng trong giây lát.

Đến khi kịp phản ứng thì Giang Triết Viễn không nói gì thêm.

Hương vị thơm ngọt của hạnh nhân lan tỏa trong miệng.

Miệng Lan Thanh đầy bánh, nói lí nhí nhưng vô cùng ngoan ngoãn: "Cảm ơn."

Lan Thanh quay đầu đi, không nhận ra rằng Giang Triết Viễn lại cảm thấy lo lắng sau khi nghe cậu nói lời cảm ơn.

Giang Triết Viễn nhìn Lan Thanh, vô thức đẩy nhẹ gọng kính. Cậu ta quay mặt đi, thầm trách bản thân sao lại bán rẻ nhân phẩm chỉ vì một khoản tiền như vậy?

Bây giờ trả lại có kịp không?

Trong lòng Giang Triết Viễn vô cùng lo lắng. Trước mặt Lan Thanh, cậu ta kéo Tần Chung ra ngoài.

Gió đông lạnh buốt. Dù Lan Thanh đang ngồi trong phòng nhưng cậu vẫn có thể thấy áo ngủ của Tần Chung và Giang Triết Viễn bị gió thổi bay. Lan Thanh biết bên ngoài lạnh đến mức nào.

Cậu đứng dậy, lấy hai cái áo khoác của họ từ trên lưng ghế công thái học rồi mở cửa đưa áo cho họ.

Cậu không thể để hai người bạn cùng phòng của mình ra ngoài rồi trở về bị cảm lạnh được.

Trước đây Trịnh Hoài cũng vậy, luôn khoác thêm áo cho Lan Thanh mỗi khi cậu mặc quá mỏng. Lan Thanh học được nhiều cách chăm sóc người khác từ Trịnh Hoài.

Lan Thanh từ nhỏ chỉ có mình Trịnh Hoài bên cạnh.

Sau khi bố mẹ qua đời, cậu sống với anh trai, nhưng vì anh trai bận rộn kế thừa gia nghiệp, Lan Thanh từ nhỏ đã phải ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn.

Nhưng rồi cậu gặp được Trịnh Hoài.

Từ đó, trái tim lạnh lẽo của cậu đã tìm thấy hơi ấm.

Cửa phòng là loại hợp kim nhôm, tay cậu chạm vào tay nắm lạnh buốt. Tiếng xoay khóa rất khẽ, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu thấy mình chạm mắt với hai người bạn cùng phòng.

Cả hai trông rất kinh ngạc.

Lan Thanh nhìn họ run rẩy vì lạnh, bất giác bật cười. -

Họ đang giấu bí mật gì sao?

Lan Thanh không quan tâm đến bí mật của người khác. Cậu đưa áo cho họ, nhưng hai người bạn đơ ra một lúc lâu mới nhận lấy áo từ tay cậu.

Nhìn thấy hai người đã cầm áo, Lan Thanh nhanh chóng quay lại phòng.

Bên ngoài trời lạnh. Lan Thanh rất cẩn thận, dù chỉ ra ngoài một lát cậu cũng đã khoác áo, nhưng gió lạnh vẫn thổi buốt vào những ngón tay gầy guộc của cậu. Làn gió lạnh buốt khiến làn da trắng nhợt nhạt của cậu nhuốm một chút đỏ ửng.

Cậu vô thức tránh ánh nhìn của bạn cùng phòng, quay lưng lại, hà hơi vào tay mình rồi xoa xoa những ngón tay đã đỏ vì lạnh. Trong lúc đó, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ viền trắng trong phòng.

Đèn ký túc xá Đại học A sẽ tắt lúc 23:30, thấy thời gian cũng gần đến, Lan Thanh đứng dậy và bước vào phòng tắm để rửa mặt.

Hai người bạn cùng phòng sau khi cầm lấy chiếc áo ấm mà Lan Thanh đưa vẫn đứng ngơ ngác trên ban công.