Trịnh Hoài luôn đối xử với cậu rất tốt.
"Vậy thì thật đáng ghen tị." Khương Triết Viễn sững người, cậu ta không chú ý đến việc Lan Thanh nói mình quen trúc mã của cậu lâu rồi cũng sẽ phát hiện ra người đó không tệ.
Cậu ta chỉ để ý, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lan Thanh như vậy.
Có thể bản thân Lan Thanh cũng không ý thức được, nụ cười thoáng hiện trên môi khi cậu nhắc đến trúc mã, là điều mà Khương Triết Viễn chưa từng thấy ở bất kỳ lúc nào khác.
Khương Triết Viễn nhất thời im lặng.
Lan Thanh không nhận ra sự khác thường của Khương Triết Viễn, vừa định lên tiếng nói hai người cũng quen Trịnh Hoài.
Thì điện thoại đã rung lên.
Lan Thanh mở tin nhắn ra.
Trên đó hiển thị tên của Trịnh Hoài.
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: Bọn họ không bắt nạt em chứ?
Lan Thanh không nhịn được nở nụ cười, gõ một dòng chữ ngắn rồi gửi đi, đã sớm quên mất việc trả lời Khương Triết Viễn.
[Lan Thanh]: Bọn họ tốt lắm.
Trịnh Hoài ở đối diện nhận được tin nhắn, rơi vào trầm mặc.
Anh theo bản năng nhếch cằm, hừ lạnh một tiếng.
Tốt?
Có tốt bằng anh không?
Tốt hơn anh không?
Đều vui đến mức quên cả trời đất rồi.
Cậu vậy mà lại quên mất câu nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, những tên đàn ông thối tha này cho dù có đẹp trai hơn một chút, thì vẫn có thể dựa vào việc đối xử tốt với Lan Thanh để cướp cậu đi.
Trịnh Hoài tràn đầy hối hận, sớm biết như vậy hôm nay thì anh nên tranh thủ thời gian trực tiếp bắt cóc Lan Thanh đi chỗ khác ở.
Anh còn đang hờn dỗi, đến khi nhận được tin nhắn của Lan Thanh mới dịu đi một chút.
[Lan Thanh]: Bọn họ nói họ ghen tị vì anh đối xử tốt với em.
[Lan Thanh]: Ghen tị với mối quan hệ của chúng ta.
Ngón tay thon dài của Lan Thanh gõ ra một dòng chữ. Khóe miệng mang theo nụ cười nhạt không tự chủ được.
Cậu thậm chí còn không nhận ra sau khi hai người bạn cùng phòng nhìn thấy nụ cười của cậu, trong phòng ký túc xá bỗng chốc im lặng như tờ.
Lan Thanh không nhìn thấy biểu cảm của Trịnh Hoài khi nhận được tin nhắn.
Nhưng lại nhìn thấy dòng chữ [Đối phương đang nhập...] cứ hiện lên rồi biến mất, lặp đi lặp lại rất lâu, chứng tỏ Trịnh Hoài đã xóa đi viết lại rất nhiều lần mà vẫn chưa gửi tin nhắn.
Không cần nghĩ cũng biết, Lan Thanh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Trịnh Hoài bụm mặt, không nhịn được cong khóe miệng.
Anh luôn như vậy.
Chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng có thể vui vẻ.
Rất đáng yêu.
Khóe miệng Lan Thanh khẽ nhếch lên.
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: Em chẳng nhớ anh gì cả TT
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: Em sắp xem người khác là nhất rồi QAQ
Lan Thanh không nhịn được cười thành tiếng.
Cậu đưa ngón tay lên che đôi môi mỏng.
Khó mà tưởng tượng được Trịnh Hoài với gương mặt lạnh lùng kia lại có thể đánh ra được những dòng chữ như vậy.
Thế nhưng cậu lại được chứng kiến dáng vẻ mềm yếu của anh rất nhiều lần.
Càng thêm đáng yêu.
[Lan Thanh]: Nhưng mà chúng ta đang nói về anh mà.
[Lan Thanh]: Nói anh là người rất tốt.
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Bĩu môi.jpg) Chỉ là người rất tốt thôi hả?
[Lan Thanh]: Nói anh đối xử với em rất tốt.
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Bĩu môi.Jjpg) Chỉ nói anh đối xử với em rất tốt thôi?
Lan Thanh cảm thấy trò chuyện với Trịnh Hoài giống như rơi vào vòng xoáy luẩn quẩn.
Nói tới nói lui, bị cuốn vào trong đó.
Cậu vô thức dâng lòng thương xót với Trịnh Hoài đang làm nũng như một chú cún con.
Lan Thanh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tủi thân của Trịnh Hoài.
Cậu cực kỳ nghiêm túc gõ một dòng chữ——
[Lan Thanh]: Em và anh là nhất thiên hạ.
Ở phía đối diện.
Khi nhận được tin nhắn của Lan Thanh, Trịnh Hoài đang trên đường về ký túc xá...
"Rầm."
Anh ngã lăn từ trên ghế xuống.
Chuyện Trịnh Hoài ngã khỏi ghế thật sự là chưa từng nghe thấy bao giờ.
Trong phòng ký túc xá A7707 không ai lên tiếng, ngoại trừ Tô Kiều, mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy. Dù sao thì Trịnh Hoài chắc chắn không muốn cảnh này bị ai bắt gặp.
Tất cả đều nghĩ rằng lần này Trịnh Hoài chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng đúng vào lúc mọi người lo lắng rằng mình sẽ bị liên lụy, chẳng ai ngờ được rằng họ lại thấy Trịnh Hoài khẽ nhếch miệng cười.
Trịnh Hoài thậm chí còn bật cười thành tiếng.
?
Mọi người: Không thể nào, cậu ta ngã trúng đầu rồi à?
Ba người bạn cùng phòng không kịp lo lắng xem liệu có bị Trịnh Hoài nhắm vào hay không, vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.
Nhưng Trịnh Hoài hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang nằm dưới đất, anh vẫn nằm đó, ánh mắt chỉ tập trung vào một câu-
Em và anh mới là tốt nhất trên đời.
Anh lướt ba ngón tay xuống.
Vô thức lưu lại bức ảnh chụp màn hình này vào album.
Khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên Lan Thanh nói như vậy.