Nhà Tôi Nuôi Cá Sấu Nhỏ Màu Hồng

Chương 24

Chiếc xe lăn bánh vào khu dân cư. Khi Tề Nhạn dừng xe trong tầng hầm để xe, cả nhóm bước vào thang máy.

Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ đối với Giang Ngư. Bỗng nhiên, áp lực không khí thay đổi khiến cô giật mình. Trong một khoảnh khắc theo bản năng, cô nhào vào lòng Tề Nhạn tìm kiếm sự an toàn.

“Vừa rồi là chuyện gì vậy?” Giang Ngư rúc vào ngực Tề Nhạn, giọng nhỏ nhẹ vang lên, đầy vẻ bất an.

Tề Nhạn xoa đầu cô an ủi, không ngờ cô lại dễ sợ hãi như thế.

“Đợi lên trên rồi, chúng ta sẽ đến nơi.”

Thực ra, Giang Ngư không hề sợ hãi, chỉ là muốn tìm cớ để gần gũi Tề Nhạn hơn. Khi đã mãn nguyện ngửi thấy mùi hương thanh thoát trên người cô ấy, khóe môi Giang Ngư khẽ nhếch lên đầy tinh quái, nhưng ngay sau đó, cô chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, rất khẽ.

Grace đứng bên cạnh, mắt nhìn đi nơi khác để tránh phải chứng kiến cảnh tình cảm của hai người. Nhưng ánh sáng phản chiếu từ tường thang máy khiến cô dù nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của cặp đôi kia.

Lúc này, thang máy dừng lại, một bà cụ dắt theo chú chó Teddy bước vào. Vừa trông thấy Tề Nhạn, bà lập tức lên tiếng chào hỏi: “Là Tiểu Nhạn đấy à? Hôm nay cháu về sớm thế!”

Bà Trương sống một mình, chỉ có chú chó Teddy bầu bạn. Ngày Tề Nhạn chuyển đến tòa nhà này, Teddy không khỏe, ủ rũ cả ngày. Bà Trương lo lắng muốn đưa nó đi kiểm tra, vừa hay gặp được Tề Nhạn. Nhờ cô mà chú chó đã được chữa khỏi.

Từ đó, mối quan hệ giữa bà Trương và Tề Nhạn trở nên thân thiết hơn.

Tề Nhạn gật đầu, nhìn sang chú chó Teddy được bà dắt theo, hỏi: “Hôm nay Ollie ăn uống thế nào ạ?”

Bà Trương cười vui vẻ, đáp: “Nó ăn khỏe lắm, còn rất hoạt bát nữa. Tất cả đều nhờ cháu đấy!”

Teddy vốn rất ngoan ngoãn, nhưng hôm nay không hiểu sao lại sủa vài tiếng về phía Giang Ngư đang rúc trong lòng Tề Nhạn. Bà Trương cũng để ý đến cô gái trẻ này.

Thấy Giang Ngư được Tề Nhạn che chở trong vòng tay, bà Trương nở nụ cười hiền từ, nói: “Hôm nay, ngoài dẫn Grace đến, cháu còn dẫn thêm bạn mới sao?”

Bà Trương tò mò hỏi. Thường ngày bà chỉ thấy Tề Nhạn về cùng Grace, nhưng hôm nay lại có thêm Giang Ngư, khiến bà không khỏi ngạc nhiên.

Nghe vậy, Giang Ngư ngẩng đầu lên khỏi người Tề Nhạn, nghiêm túc chỉnh lại lời bà: “Không phải bạn đâu, là bạn đời.”

Tề Nhạn cau mày, vội giải thích: “Cô ấy chỉ hay nói đùa thôi.”

“Em không đùa mà…” Giang Ngư định phản bác, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Tề Nhạn ghé sát tai, cắt ngang bằng một câu nhỏ nhẹ: “Đừng nói lung tung.”

Giang Ngư bĩu môi, cuối cùng ấm ức rúc lại trong lòng Tề Nhạn, không nói thêm lời nào.

Grace đứng bên cạnh nhìn cảnh Giang Ngư giận dỗi và Tề Nhạn vừa phủ nhận vừa nuông chiều cô ấy, liền khẽ thì thầm với bà Trương: “Cả hai người họ chỉ thiếu một bước nữa thôi là thành đôi rồi.”

Bà Trương nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó ánh mắt lóe lên vẻ thấu hiểu. Bà cười tươi, tiếp lời: “Tiểu Nhạn cũng đến lúc nên tìm người bên cạnh rồi. Cô bé này xinh xắn quá, nhìn là biết ngoan hiền.”

“Vâng, ngoan lắm.” Tề Nhạn đáp qua loa, như muốn chuyển chủ đề, không để bà Trương nói thêm về chuyện tìm bạn đời.

Nghe được bà Trương khen mình, Giang Ngư lập tức trở nên kiêu hãnh, khóe môi không giấu nổi nụ cười đắc ý.

Tâm trạng cô bỗng phấn khởi hơn. Cô nghĩ thầm, mình vừa xinh đẹp, lại được mọi người yêu quý, trong tộc ai cũng khen cô là người ai gặp cũng thích. Thế nên việc Tề Nhạn thích cô chỉ còn là vấn đề thời gian – có lẽ sau khi cô… lên giường với Tề Nhạn thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

Tề Nhạn không biết Giang Ngư đang nghĩ gì, nhưng cảm nhận được người trong lòng đang khẽ rung lên vì cười. Cúi đầu nhìn, cô thấy Giang Ngư đang nhìn mình, nụ cười ngây ngô đến mức… hơi ngốc.

Ngốc thật, Tề Nhạn thầm nhận xét.

Thế nhưng, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ của Giang Ngư, dù cười ngốc nghếch thế nào cũng không làm giảm đi vẻ đẹp. Ngược lại, sự đáng yêu ấy càng khiến người ta muốn… hôn cô ấy.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Tề Nhạn lập tức sững người, vội đẩy Giang Ngư ra. Nhưng khi thấy ánh mắt ngơ ngác của cô ấy, trái tim cô lại mềm nhũn.

Cứ như thể mỗi khi gần Giang Ngư, cô lại không tự chủ mà muốn hôn cô ấy, như thể giữa hai người tồn tại một sự gắn kết về tâm hồn, thôi thúc cô không ngừng tiến lại gần hơn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Nhạn khẽ thay đổi. Grace nhận ra sự khác thường của cô, bèn hỏi: “Cậu sao vậy?”

Tề Nhạn lắc đầu, kéo Giang Ngư – lúc này đang tủi thân trở lại vòng tay mình. Cô bình thản đáp: “Không có gì, chắc tôi hơi khó chịu trong người.”

Đúng lúc đó, thang máy đã dừng ở tầng của bà Trương. Nghe Tề Nhạn nói, bà không giấu được sự lo lắng: “Nhà bà có thuốc đấy. Nếu không ổn, cháu cứ qua lấy nhé.”

Tề Nhạn day day thái dương, nhẹ nhàng từ chối: “Cháu ổn mà, chỉ cần nghỉ một lát là được. Không muốn làm phiền bà đâu.”