“Cô ấy quá đáng thật đấy.” Grace vỗ nhẹ vai Giang Ngư, tỏ vẻ bất bình thay cô.
“Nhưng chị ấy xinh mà, tôi thích chị ấy.” Giang Ngư không nhận ra ánh mắt đầy phẫn nộ của Grace, mà ngước lên mỉm cười đáp.
Grace: "..."
Trong thoáng chốc, hàng vạn chữ của một câu chuyện “cậu yêu tôi, tôi không yêu cậu” sáo mòn hiện lên trong đầu cô, mà nhân vật chính lại là bạn thân của mình.
Tề Nhạn ở ghế trước lái xe, cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực từ phía sau nhưng chỉ hơi nhíu mày, không nói gì.
Hai người ở ghế sau thì trò chuyện vô cùng rôm rả. Grace hoàn toàn bị Giang Ngư kéo theo câu chuyện, mà Giang Ngư cũng bắt đầu có cái nhìn khác về Grace vì cô không tố giác mình. Ít ra, cô không còn gọi Grace là “người xấu” nữa.
Grace quyết định giúp Giang Ngư, đồng thời cũng giúp Tề Nhạn thoát khỏi những buổi xem mắt do gia đình sắp đặt. Cô ghé sát tai Giang Ngư, thần bí nói: “Em cũng cảm thấy Tề Nhạn như khúc gỗ phải không?”
Giang Ngư nghĩ ngợi một chút rồi lập tức gật đầu đồng tình.
Dù Tề Nhạn rất dịu dàng, nhưng xem ra không thích cô, chỉ đối xử lịch sự hoặc giống như đối với một đứa trẻ hay gây rối.
Nhưng cô không phải trẻ con, cô đã trưởng thành rồi!
Grace nhếch mép cười đầy ẩn ý, nói tiếp: “Chị nói em nghe, Tề Nhạn thích kiểu người mặt dày. Em cứ chủ động là được.”
“Gì cơ? Mặt dày?” Giang Ngư nhíu mày, cúi đầu xoắn tay nghĩ ngợi, rồi nghi hoặc nói.
“Nhưng sáng nay có một gã xấu xí cũng mặt dày, chẳng lẽ Tề Nhạn cũng thích hắn sao?”
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tề Nhạn lúc đó, rõ ràng là rất chán ghét. Vậy nên cô không chắc lắm về những gì Grace vừa nói.
“Gã xấu xí?” Grace nghĩ một lúc, lập tức hiểu người mà Giang Ngư nhắc đến là ai. Cô liền tỏ vẻ khinh bỉ, đáp.
“Hừ, thứ đó không gọi là mặt dày, mà gọi là…” Grace ngừng một chút, cân nhắc từ ngữ rồi nói một cách đầy chính xác.
“Gọi là đồ ngốc!”
Sợ Giang Ngư không tin, Gracie kéo Tề Nhạn vô cuộc, chỉ về phía cô và nói: “Em hỏi Tề Nhạn mà xem.”
Con đường phía trước khá bằng phẳng, xe cộ cũng không đông. Tề Nhạn nghe được câu nói vừa rồi của Grace, nhìn vào gương chiếu hậu thấy đôi mắt tò mò của Giang Ngư đang nhìn mình, trong lòng bỗng cảm thấy mềm mại như có một chiếc lông vũ lướt qua, ngưa ngứa.
Tề Nhạn hơi nhếch môi, bật cười khẽ, nhẹ giọng hỏi Giang Ngư: “Em muốn hỏi gì?”
Giang Ngư nghiêng người tới, chống hai tay lên ghế của Tề Nhạn, nghiêng đầu cười hỏi: “Gã xấu xí sáng nay có phải đồ ngốc không?”
Nghe vậy, Tề Nhạn rõ ràng cũng sững sờ trước câu hỏi này.
Sáng nay, người đàn ông mà họ gặp chỉ có Đào Ngôn, vậy nên Giang Ngư đang hỏi về anh ta.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt Tề Nhạn hơi khó tả. Cô nhìn vào gương thấy Grace đang cười đầy khoái trá, không cần đoán cũng biết ai đã bày trò.
Tề Nhạn thở dài, một lần nữa nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của Giang Ngư qua gương. Đôi mắt ấy trong trẻo như những viên đá quý, khiến cô bất giác nhớ đến một chú cá sấu hồng quý hiếm.
Chú cá sấu ấy cũng có đôi mắt đẹp thế này, làm người ta không thể không đắm chìm.
Tề Nhạn lấy lại tinh thần, nhìn Giang Ngư, cười bất đắc dĩ rồi phối hợp trả lời: “Đúng, là đồ ngốc.”
Nghe được câu trả lời, Giang Ngư nhìn nghiêng khuôn mặt của Tề Nhạn, hào hứng định nói gì thêm, nhưng lại nghe cô tiếp lời: “Gần đến nơi rồi, em ngồi lại đi.”
Grace sợ Giang Ngư lỡ miệng kể chuyện lúc nãy nên vội kéo cô ngồi xuống, nói: “Lại đây, chị dạy em làm sao để mặt dày.”
Giang Ngư lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc học hỏi: “Chị nói đi, tôi làm được hết.”
Như để chứng minh quyết tâm, ánh mắt cô đầy vẻ nghiêm nghị, suýt chút nữa khiến Grace chùn bước. Nhưng chỉ trong tích tắc, Grace ho nhẹ vài tiếng, nhìn vẻ háo hức của Giang Ngư mà chút tội lỗi cuối cùng cũng tan biến.
“Leo lên giường của cô ấy.”
Một câu nói ngắn gọn, rõ ràng. Giang Ngư gật đầu, vẻ mặt như đã ngộ ra, lại mong chờ nhìn Grace. Nhưng chờ mãi không thấy lời khuyên nào khác, cô nghiêng đầu thắc mắc hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”
Grace bị đôi mắt trong trẻo như tờ giấy trắng của Giang Ngư nhìn chằm chằm, trái tim cô suýt ngừng đập. Cô gật đầu, nghiêm túc đáp: “Em chỉ cần leo lên giường của Tề Nhạn.”
Dù sao, nhìn dáng vẻ của Tề Nhạn, chắc chắn cô ấy sẽ không nỡ để Giang Ngư khóc.
“Ồ.” Giang Ngư nhẹ cắn ngón tay, ánh mắt lại lóe lên một tia ranh mãnh khi nhìn về phía Tề Nhạn.
Grace biết Giang Ngư đã hiểu ý mình, nhưng để chắc chắn, cô lại hạ giọng nhắc nhở: “Đừng để Tề Nhạn biết là chị nói cho em nghe đấy. Nếu không, cô ấy sẽ nghĩ em đang mưu mẹo.”
Giang Ngư phẩy tay, không mấy chú tâm. Ánh mắt cô vẫn dán vào hình ảnh phản chiếu của Tề Nhạn trong gương, đang chăm chú chỉnh lại trang phục. Giang Ngư âm thầm tán thưởng con mắt tinh đời của mình. Cuối cùng, cô mới thả lỏng đáp lại Grace: “Tôi biết rồi.”