Nhà Tôi Nuôi Cá Sấu Nhỏ Màu Hồng

Chương 8

Rượu vang đỏ mới mở tỏa ra hương thơm nồng nàn, mùi cồn nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, khiến người ta như chìm vào men say.

Tề Nhạn ngồi đó, một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng lắc chiếc ly rượu.

Chai rượu trên bàn đã vơi hơn nửa. Đôi mắt màu hổ phách của cô thoáng chút mê man, ẩn chứa sự lạnh lùng và tê dại. Ánh đỏ nhạt nơi khóe mắt khiến cô càng thêm quyến rũ, ánh nhìn lướt qua như một loại rượu khác, còn say hơn cả thứ cô đang cầm.

Cô dùng rượu để làm tê liệt chính mình, nhưng những lời cha mẹ nói lúc cô trở về căn nhà cũ hôm nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Chẳng ngoài mong muốn cô kết hôn với đại công tử nhà họ Đào, để cứu lấy công ty đang lao đao vì sai lầm của anh trai cô.

Tề Nhạn mở cửa sổ, để gió lạnh thổi qua gương mặt đang nóng bừng, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng bàn tay cầm ly rượu vẫn siết chặt hơn.

Cô thở dài, ánh mắt hướng về phía cá sấu nhỏ, lẩm bẩm như nói với chính mình: “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây. Thương tích của nhóc cũng đã lành, tôi nên thả nhóc đi rồi.”

Dù những điều kỳ lạ trên người cá sấu nhỏ vẫn chưa được làm rõ, nhưng Tề Nhạn không còn sức để tìm hiểu thêm nữa.

Cô đưa tay lấy ra một chiếc dây chuyền bạc có mặt dây đính thứ gì đó không rõ ràng. Trong cơn say, hình ảnh trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, cô không tài nào nhìn rõ vật sáng trắng trên sợi dây chuyền ấy.

Còn cá sấu nhỏ, đang chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết rằng nó sẽ bị trả lại bờ sông nơi nó xuất hiện, cả cái tổ nhỏ của nó cũng bị đưa đi cùng.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, đối diện với nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cá sấu nhỏ rơi vào im lặng. Nó lăn lộn vài vòng trong cái tổ của mình, cuối cùng mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình đã bị “bỏ rơi”.

“Không sao đâu, không sao đâu.” Cá sấu nhỏ tự an ủi mình, cảm giác buồn bã chỉ thoáng qua trong chốc lát.

“Đã kết khế ước rồi, mình có thể tìm lại cô ấy mà.” Cá sấu nhỏ thì thầm, như tự động viên chính mình.

Thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát, dòng người hối hả qua lại, xe cộ lao vun vυ't chẳng hề dừng chân vì những chuyện vụn vặt xung quanh. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như một vòng xoay bất tận, vừa như đang trôi đi, lại như vẫn mãi dậm chân tại chỗ.

Khi đèn đường bật sáng, đám đông chờ đợi đã lâu lập tức bước qua vạch kẻ đường. Vài nhóm bạn nhỏ thì thầm trò chuyện, nhưng mọi lời nói đều chìm vào tiếng bước chân dồn dập. Ánh mắt của họ không ngừng liếc nhìn về phía một cô gái trẻ.

Cô gái ấy sở hữu nhan sắc xinh đẹp rực rỡ, làn da trắng mịn như sứ. Mái tóc dài màu hồng nhạt buông xõa sau lưng, váy bồng bềnh lấy hai tông màu hồng và trắng làm chủ đạo, được tô điểm bằng những chiếc nơ nhỏ. Cô trông giống như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, tinh xảo và hoàn mỹ như một búp bê.

Trong tay cô là một sợi dây thừng thô, hoàn toàn đối lập với đôi bàn tay trắng trẻo, mềm mại tưởng chừng chưa từng làm việc nặng. Nhìn theo sợi dây, người ta thấy một chú chó Golden Retriever to lớn, cao bằng nửa người cô, với sợi dây được quấn hờ quanh thân nó.

Đôi mắt bạc xám của cô ánh lên vẻ tò mò với mọi thứ xung quanh, nhưng cô lại cố gắng kiềm chế, chỉ liếc nhìn qua vài nơi.

Khi sang đến bên kia đường, cô cúi xuống, lấy ra một chiếc khăn lụa màu tím nhạt và đưa đến trước mũi chú chó. Cô giữ khoảng cách hai ngón tay, như thể rất sợ chiếc khăn sẽ bị làm bẩn.

“Cẩu Đản, nhờ mày đấy, mau tìm đi.” Cô vỗ nhẹ lên đầu chú chó, giọng điệu nghiêm túc đến mức buồn cười.

Đợi chú chó ngửi xong mùi trên chiếc khăn, cô cẩn thận cất lại, trong lòng thầm nghĩ… Đây là đồ của chị đẹp, không thể để bị hỏng được.

Golden Retriever vẫy đuôi, cúi đầu ngửi quanh đường, dẫn cô gái đi theo một hướng.

Nghĩ đến việc sắp gặp được người ấy, nụ cười trên gương mặt cô gái càng thêm rạng rỡ. Dung nhan của cô, tựa như ánh mặt trời cũng phải lu mờ, khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn. Nhưng cô gái vốn quen với việc được chú ý, nên chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.

“Em gái nhỏ, đi đâu đấy?”

Một gã đàn ông trung niên với ánh mắt gian xảo đã bám theo cô một đoạn, chặn đường và cười đầy ẩn ý.

“Lạc đường à? Để chú giúp em tìm đường về nhà nhé.”

Cô gái thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng thực ra đã sống hơn trăm năm.

Giang Ngư liếc nhìn gã một cái, cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm. Nụ cười trên gương mặt cô lập tức biến mất, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

“Tránh ra.” Giọng cô lạnh tanh, không chút khách sáo.

Cô khẽ giật dây, Golden Retriever lập tức hiểu ý, từ dáng vẻ ngoan ngoãn bỗng trở nên dữ tợn, nhe răng gầm gừ về phía gã đàn ông, khiến hắn hoảng sợ đứng im tại chỗ.