Nhà Tôi Nuôi Cá Sấu Nhỏ Màu Hồng

Chương 7

Grace đứng bên ngoài, tay cầm điện thoại nhắn tin cho Tề Nhạn. Cô trông chẳng có vẻ gì là muốn lấy lại chiếc túi, mà chỉ đơn giản muốn mách lẻo.

Grace: [Con cá sấu nhà cậu vừa cướp túi của tôi!]

Tề Nhạn lúc này đang bận tiếp chuyện người nhà, không nghe thấy thông báo tin nhắn. Grace cũng không vội, cô nhìn chú cá sấu nhỏ đang lén lút trong đài phun nước, không khỏi phì cười.

Làn nước trong suốt không thể che giấu được lớp da lấp lánh của nó. Đúng là “giấu đầu hở đuôi”.

Grace bước tới, chống tay lên thành đài phun, nhìn nó nói: “Cưng thích chiếc túi đó đúng không?”

Thấy cô lại gần, cá sấu nhỏ lập tức chìm hẳn xuống nước, chỉ để lại những bọt khí nhỏ nổi lên.

Grace khẽ mỉm cười khi nhìn thấy góc của chiếc túi bị giấu dưới bụng nhỏ kia lộ ra. Nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ, nhân cơ hội mở lời: “Chiếc túi này có thể tặng cưng, nhưng cưng phải ra đây để tôi chụp vài tấm ảnh.”

Cô lắc nhẹ chiếc điện thoại trong tay, ra hiệu cho cá sấu nhỏ.

Cá sấu nhỏ khịt khịt mũi, lầm bầm trong bụng nhưng vẫn miễn cưỡng bò ra, trong lòng không ngừng oán thầm: Thật là bất công!

Thế nhưng, với tư cách là thiếu chủ của cả dòng tộc, cá sấu nhỏ nhận thức rõ mình không thể “cướp đoạt thứ người khác yêu thích”. Vì vậy, đành ấm ức chấp nhận “giao dịch” này.

Grace không nghe thấy tiếng thầm trách kia, nhưng khi thấy cá sấu nhỏ thực sự bò ra, cô suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên trong đôi giày cao gót thanh mảnh vì phấn khích.

Dù cá sấu nhỏ biểu hiện vẻ mặt cực kỳ miễn cưỡng, điều đó không làm giảm đi sự hào hứng của Grace. Cô vui vẻ chụp hình, và ngay khi xong xuôi, cô gửi hết cho Tề Nhạn để khoe khoang.

Cá sấu nhỏ cúi gằm, ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ nhung dành cho Tề Nhạn. Ngay cả khi bàn tay Grace khẽ xoa lên đầu, nó cũng chẳng buồn phản ứng.

Grace bỗng thở dài, giọng nói đầy vẻ bất lực: “Chắc giờ này Nhạn Nhạn của tôi đang bị ép đi xem mắt rồi. Không biết có kịp quay về không nữa.”

Nghe vậy, cá sấu nhỏ lập tức phấn chấn hẳn lên, nghiêng đầu suy nghĩ đầy tò mò…

Người ta chẳng phải phản đối hôn nhân sắp đặt sao? Thì ra mình và chị gái xinh đẹp đều cùng chung cảnh ngộ.

Nghĩ đến đây, cá sấu nhỏ bỗng cảm thấy buồn bã. Tại sao ai cũng muốn điều khiển tình yêu của người khác? Hy vọng Tề Nhạn cũng sẽ bỏ nhà đi như mình.

Đến khi Tề Nhạn trở về, trời đã tối hẳn. Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo chút se lạnh. Trong căn nhà, sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng ve kêu râm ran.

Chiếc xe dừng lại. Từ trong xe, một người phụ nữ cao ráo bước xuống. Bộ váy nhung đen ôm sát cơ thể tôn lên dáng vẻ kiêu sa của cô dưới ánh trăng, tựa như một nữ hoàng cao quý khinh thường tất cả.

Lớp trang điểm sắc sảo làm nổi bật đôi mắt phượng đầy quyến rũ, và đôi môi đỏ rực chỉ cần khẽ nhếch lên cũng đủ làm say đắm lòng người. Nhưng khuôn mặt cô lại đượm vẻ u ám, ánh mắt vô thức quét qua khu vườn nhỏ nơi cá sấu nhỏ thường nằm. Thứ cô nhìn thấy chỉ là một cảnh hoang tàn đổ nát, không còn bóng dáng quen thuộc đâu nữa.

Cô nhíu mày, nhưng khi dời ánh mắt, cô bắt gặp đôi mắt bạc xám quen thuộc đang đợi mình từ lâu. Đôi mắt ấy tựa như được phủ một màn sương mỏng, chỉ chờ cô vén lên để nhìn rõ những cảm xúc bên trong.

Cá sấu nhỏ ngậm chiếc túi hình quạt làm từ ngọc trai, ánh mắt tràn đầy mong chờ sự khen ngợi.

Tề Nhạn nhìn nó, chợt nhớ tới những tin nhắn khoe khoang của Grace mà ban đầu cô không tin. Giờ đây, cô tin rồi.

Ánh mắt cô dịu lại, đôi môi khẽ nở nụ cười, lời khen không chút keo kiệt cất lên: “Đẹp lắm.”

Cô chẳng mảy may bận tâm việc một con cá sấu ngậm túi trông buồn cười ra sao.

Nghe được lời khen, cá sấu nhỏ vô cùng mãn nguyện, đắc ý đi vài vòng khoe khoang, rồi dừng lại bắt đầu lải nhải kể khổ: “Chị xinh đẹp không biết đâu, cái người phụ nữ kia phiền phức lắm! Vừa đến đã phá giấc ngủ của tôi. Cô ta còn cứ thích chạm vào tôi, dù tôi biết mình rất đẹp, nhưng cô ta thật thô lỗ! Tôi chỉ vì cái túi mà tha thứ cho hành vi vô lễ đó…”

Nó lầm bầm không ngớt, hoàn toàn không biết rằng Tề Nhạn hiểu hết.

Cô khẽ cười, cúi người xoa nhẹ đầu nó như để an ủi, nhẹ nhàng nói: “Vất vả cho nhóc rồi.”

Cá sấu nhỏ ngỡ cô đang nói về việc mình đối phó Grace, lập tức lại thấy ấm ức: “Cô không biết đâu, lúc cô không ở đây, tôi sống khổ sở thế nào dưới tay cô ta!”

Grace lúc này đã về đến nhà, bất giác hắt hơi một cái. Thật ra, cô cũng chỉ chụp vài tấm ảnh rồi tặng chiếc túi thôi mà.

Tề Nhạn mỉm cười, bảo cá sấu nhỏ tự chơi, rồi quay vào biệt thự.

Cá sấu nhỏ mệt mỏi trở về góc riêng của mình và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đứng trước cửa sổ kính lớn, Tề Nhạn từ trên cao nhìn xuống cá sấu nhỏ đang ngủ say. Nụ cười gượng gạo trên gương mặt cô lập tức tan biến, thay vào đó là một nỗi mệt mỏi sâu thẳm trong ánh mắt.