Một tầng lầu, ba người chơi, tiếng gầm gừ của tang thi không ngừng truyền đến từ các phòng bệnh khác, bầu không khí giữa ba người có chút vi diệu.
“Nhưng mà, bây giờ chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện này không?”
Tống Du cảm thấy có chút không ổn, không phải từ hai người chơi này, mà là từ bệnh viện.
Ác Mộng - Bệnh viện số 1 thành phố Dương Liễu.
Nghe đã thấy nguy hiểm rồi, tốt nhất vẫn nên rời đi sớm thì hơn.
“Không vội.”
Người đàn ông trông có vẻ mạnh nhất cười một tiếng, tay tung hứng con dao găm liên tục.
“Các người mở được gì từ gói quà tân thủ? Thiên phú là gì?”
Nghe thấy câu này, người đàn ông mới bước ra sắc mặt thay đổi.
Tên kia định giở trò cướp bóc đây mà.
“Tôi mở ra được một viên kẹo và một cuộn băng, có thể hồi phục điểm cảm xúc và máu, thiên phú là người nhặt rác, dễ dàng phát hiện vật tư hơn.”
Tống Du rất thành thật trả lời, lấy đồ từ trong túi áo bệnh nhân ra.
Trong ba người, người dễ gϊếŧ nhất chính là cô, gầy gò ốm yếu, gió thổi một cái là có thể ngã.
“Cô em khá là thức thời đấy, sau này Hổ ca sẽ bảo kê cho em.”
Nhìn thấy động tác của Tống Du, Hổ ca cười toe toét, không khách khí tiến lên thu lấy vật tư trên tay Tống Du, sau đó lại chuyển ánh mắt sang tên Khỉ Gầy kia.
“Còn cậu?”
“……”
Khỉ Gầy hung hăng trừng mắt nhìn Tống Du, hắn mở ra được một cây nỏ đấy!
Khoảng cách xa như vậy……
Khỉ Gầy giấu tay ra sau lưng, lộ ra một chút ánh kim loại sắc bén, Tống Du tinh mắt nhìn thấy, lặng lẽ kéo kéo quần áo của Hổ ca.
Hổ ca lập tức sa sầm mặt, tiến lên vài bước tát một cái vào mặt Khỉ Gầy, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
“Đồ tốt đấy.”
Hổ ca nhìn cây nỏ trong tay cười, thứ này tốt hơn nhiều so với con dao găm rách nát của hắn.
“Thiên phú là gì?”
“……Vận động viên chạy nước rút, gia tăng tốc độ.”
Đồ khốn!
Khỉ Gầy cúi đầu ôm mặt, ánh mắt âm độc, không cam tâm trả lời.
“Cầm lấy đi.”
Hổ ca rất hào phóng trả lại viên kẹo cho Tống Du.
“Cảm ơn Hổ ca.”
Tống Du nhỏ nhẹ cảm ơn, trông vô hại.
Một kẻ tự phụ, một kẻ âm độc, hệ thống thật biết cách phân chia 【đồng đội】cho cô.
“Cô vừa nói rời khỏi bệnh viện là có ý gì?”
“Tên của của bệnh viện này không phải là Ác Mộng sao, cho nên tôi cảm thấy nơi này nhất định rất nguy hiểm, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây tìm một nơi trú ẩn.”
Tống Du vừa dứt lời, bên tai ba người lập tức vang lên âm thanh của hệ thống.
【Người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ phụ: Thoát khỏi Ác Mộng - Bệnh viện số 1 thành phố Dương Liễu】
【Phần thưởng: Ô ba lô x2 (gϊếŧ tang thi cấp tinh anh nhận được), băng khử trùng x2, thuốc kháng sinh x2】
【Gợi ý: Tang thi vào ban đêm sẽ trở nên nguy hiểm hơn!】
"Khá thông minh đấy."
Hổ ca tán thưởng nhìn Tống Du, khen ngợi.
Nhiệm vụ của hệ thống vừa xuất hiện, ba người đều đồng lòng, không còn ý định ở lại bệnh viện tiếp tục tìm kiếm nữa.
Muốn vật tư y tế, chẳng phải phần thưởng nhiệm vụ có sao?
Phần thưởng của một người có thể không đủ dùng cho một người, nhưng phần thưởng của ba người chắc chắn đủ dùng cho một người.
"Mày, đi lên trước!"
Hổ ca hung dữ nói với Khỉ Gầy, Khỉ Gầy tuy không tình nguyện, nhưng tất cả vũ khí đều nằm trong tay Hổ ca, hắn không còn cách nào khác.
Tòa nhà bệnh viện nơi ba người đang ở cách cổng không xa, khoảng đất trống bên ngoài không có nhiều tang thi, chạy trốn khỏi bệnh viện từ cổng chính là phương án tốt nhất.
Ba người đi về phía cầu thang, Khỉ Gầy đi đầu, Tống Du đi giữa,
Tống Du yên lặng đi, vừa đi vừa quan sát địa hình nơi này qua cửa sổ, hiện tại họ đang ở tầng ba của bệnh viện, tầng lầu không cao, đây coi như là một tin tốt.
Đi đến chỗ ngoặt cầu thang, từ đây có thể nhìn rõ hành lang tầng hai có vài con tang thi đang lảng vảng.
Người chơi có bảng điều khiển, tang thi đương nhiên cũng có bảng điều khiển.
Máu của mấy con tang thi kia không con nào dưới 100.
Tống Du không quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hổ ca phía sau.
Số mũi tên của cây nỏ trên tay hắn chỉ có 7 mũi.
Cứ cho là một mũi tên có thể trừ đi 30 điểm máu, nhiều nhất cũng chỉ có thể gϊếŧ chết 2 con tang thi.
Hơn nữa, tên Khỉ Gầy phía trước cô dường như đang rục rịch, muốn gây sự.
Tống Du không quên thiên phú của Khỉ Gầy là vận động viên chạy nước rút gia tăng tốc độ, Hổ ca cũng không quên.