Tạ Tự Âm chìm vào ngủ say, không có cảm giác.
Hồng Xà chui vào chăn mỏng, chui đến trước ngực quý nữ, cuộn tròn thành một vòng, ngửa đầu thè lưỡi.
Có lẽ trong lúc ngủ cảm nhận được uy hϊếp, giữa mày Tạ Tự Âm nhíu lại.
Nhìn thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, Hồng Xà thu hồi tư thế tấn công, trượt dọc theo chiếc cổ trắng nõn của nữ nhân, xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt khiến thân thể Tạ Tự Âm vô thức run rẩy, khóe mắt chảy ra nước mắt.
“Khóc cái gì?”
Không biết khi nào trong phòng nhiều thêm một người —— nón có mành che đen, đạo bào màu chàm, tay áo bó, là thiếu niên trên ngự phố.
Ánh mắt Thanh Vô dại ra nhìn thiếu niên, không có phản ứng.
Thiếu niên tháo xuống nón mành đặt một bên, ánh mắt từ trên mặt Tạ Tự Âm chuyển tới Hồng Xà. Con rắn đỏ cứng đờ, từ trên cổ nữ nhân trượt xuống một lần nữa trở lại trên cổ tay thiếu niên, giả vờ là một vật trang trí lạnh lẽo bằng mã não.
Thiếu niên khom lưng, ngón cái vuốt ve khóe mắt nữ nhân, giọng nói bất lực: “Thích khóc như vậy.”
Toàn thân Tạ Tự Âm run rẩy kịch liệt hơn, liều mạng giãy giụa, không thể nhúc nhích như bị bóng đè.
“Muốn chạy?” Thiếu niên hứng thú thưởng thức bộ dáng hoa lê dính hạt mưa của Tạ Tự Âm, ngón tay dần dần trượt xuống, thương tiếc vuốt má nữ nhân.
Trong vòng ba bốn tháng, nữ nhân gầy ốm rất nhiều, thịt hai má phì như trẻ con biến mất.
“Nghe nói nàng muốn thành thân?” Ngón tay thiếu niên như ngọc vuốt ve môi đỏ, động tác ôn nhu, đáy mắt sâu không thấy đáy.
Lời vừa dứt, ngón cái đột nhiên thọc vào, cẩn thận lướt qua hàm răng, chạm đầu lưỡi, khuấy động.
Tạ Tự Âm khó chịu nhịn không được ưm ư một tiếng, nước mắt trong hốc mắt càng nhiều.
“Khóc càng khiến ta muốn chơi hỏng nàng.” Ngữ khí thiếu niên không rõ ràng nói: “Là nam nhân kia dạy?”
Tạ Tự Âm nói không nên lời, cũng chưa tỉnh lại, lắc đầu với bóng dáng trước người che lấp bầu trời.
Một tiếng thở dài, thiếu niên rút ngón tay khỏi miệng nàng, từng đợt từng đợt dịch nhầy bám làn da ngón tay giống như bạch ngọc trên thần đàn bị quấy bẩn. Hắn cười khẽ, bôi lên đôi môi đỏ mọng của nữ nhân, trơn bóng tươi đẹp tựa như hoa đào sau cơn mưa xuân, chờ người hái yêu thương.
“Ta nên làm gì với nàng đây?”
Thiếu niên cúi xuống, cẩn thận liếʍ đôi môi đỏ mọng, tựa như quân vương thưởng thức bữa tiệc chờ đợi đã lâu. Phần thong dong này chỉ tạm thời, hắn hung ác không dung thứ cự tuyệt cạy mở hàm răng, quấy loạn đầu lưỡi, nghe nàng phát ra tiếng khóc nức nở khó thở.
Tạ Tự Âm binh bại như núi đổ, thiếu niên thế như chẻ tre.
Trong nháy mắt, Tạ Tự Âm hít thở không thông.
Sắp tắt thở, không khí lại tràn vào thân thể, Tạ Tự Âm nhắm hai mắt hít sâu một hơi.
“Không có tiền đồ.” Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, lại lần nữa cúi người hôn lên môi nàng.
Tạ Tự Âm như bị mắc kẹt trong sương mù dày đặc, không thấy con đường phía trước, không thấy đường về.
Khi nàng đang hoảng sợ, một con mãng xà đen khổng lồ đột nhiên từ phía sau nàng nhảy ra, đuôi mãng xà lạnh băng cuốn vòng eo nàng, quấn chặt từng chút từng chút trườn về phía trước.
L*иg ngực bị đè ép, Tạ Tự Âm cảm thấy ngay cả thở cũng không được, há to miệng, ngẩng cổ chờ chém.
Ngay lúc này, mãng xã chậm rãi gục đầu xuống, ở trước mặt nàng chậm rãi phun ra lưỡi đỏ, sau đó......
Chui vào trong miệng nàng.
Tạ Tự Âm sợ tới mức kinh hồn phách tán, thét chói tai ra tiếng.
“A!!!”