Thẳng đến giờ Tỵ canh ba, Tạ Tự Âm mới đến chùa. Bởi vì là chùa chiền hoàng thất, Tuyên vương phi lại sớm thông báo lão phương trượng, cho nên trong chùa không có khách lạ, chỉ có lão phương trượng dẫn mấy chú tiểu chờ ở cửa.
Lão phương trượng dẫn một đám người đi vào chùa. Tường đỏ ngói xanh, mái cong cao vυ't, chuông treo dưới mái hiên leng keng trong gió. Xa xa có tiếng chuông vang lên kinh động chim chóc trong rừng giật mình tung bay.
Từ nam lên bắc, một đường qua đền thờ, sơn môn, Thiên Vương Điện, Đại Hùng Bảo Điện và Tam Thánh điện. Ở giữa là Đại Hùng Bảo Điện, rộng năm gian, tường tráng men đỏ, mái nhà dát ngói lưu ly tráng men màu vàng uy nghiêm. Trong điện thờ Thích Ca Mâu Ni, hai sườn cung phụng mười tám vị La Hán.
Con ngươi Tạ Tự Âm điềm tĩnh, ở trong điện mặc niệm 21 lần《Vãng Sinh Chú》, nếu người trong mộng thật sự là oan nghiệt kiếp trước của nàng, nàng đưa hắn sớm ngày vãng sinh phương tây cực lạc tịnh thổ, chớ dây dưa.
Sau khi tụng niệm, Tạ Tự Âm đang định đứng dậy, ánh mắt liếc đến ống thẻ trên bàn, trong lòng khẽ động, cầm lấy lắc một quẻ.
Là quẻ 43.
Nàng không biết giải sâm, ánh mắt nhìn về phía lão phương trượng.
Lão phương trượng cúi đầu nhặt lên, trầm ngâm một lát rồi nói với nàng: “Quận chúa hỏi nhân duyên?”
Tạ Tự Âm gật đầu.
Lão phương trượng cười ha hả nói: “Tục ngữ có câu ‘hôn sự thế gian do trời định, sao có thể lừa gạt thế nhân được. Nếu tự biết ý trời đúng, cần gì phải hỏi thần linh.’ Nếu hỏi hôn sự, đó chính là lương duyên trời định, bạch đầu giai lão vĩnh viễn bên nhau.”
Tạ Tự Âm sửng sốt: “Thật sao?”
Lão phương trượng nhìn vẻ mặt nàng không giống vui mừng, sửng sốt: "Hôn sự phủ Tuyên vương và phủ Anh Quốc công đã truyền khắp kinh thành, chẳng lẽ quận chúa không muốn cùng Lục thế tử kết lương duyên?"
Tạ Tự Âm xoay người, bước ra ngoài: “Chuẩn bị cơm chay, sau giờ ngọ lập đàn cầu phúc.”
Lão phương trượng cười ha hả phái người dẫn Tạ Tự Âm đến rừng trúc nghỉ ngơi, trụ trì đi chuẩn bị đàn cầu phúc.
Trước khi rời đại điện, lão phương trượng ngưng trọng nhìn ống kinh đặt trên án.
43 thẻ tre không thể nhìn thấu số trời —— “Tự xem tướng chuyển biến tốt, ai ngờ chính giữa có biến hóa.”
Hôn nhân Tuyên vương phủ cùng Anh Quốc công phủ, chẳng lẽ không thành?
Lão phương trượng cân nhắc, tâm tư Tạ Tự Âm cũng trầm trọng. Nàng hỏi nhân duyên nhưng là hỏi —— cùng người trong mộng?
Không ngờ ra một thẻ tre lương duyên trời cho.
Đây là đạo lý gì?!
Tạ Tự Âm đứng bên cửa sổ Trúc Lâm viện, lông mày nhíu lại. Thanh Vô an bài người dọn dẹp phòng, thay đồ vương phủ mang đến.
Chờ thu xếp thỏa đáng, Tạ Tự Âm vẫy lui người khác, chỉ để lại Thanh Vô canh gác trong phòng.
Ngoài cửa rợp bóng cây xanh, trúc đung đưa tạo nên làn gió mát. Lò hương trên bàn lượn lờ tản ra, yên tĩnh bình yên. Trong hoàn cảnh này, Tạ Tự Âm dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, có động tĩnh từ cửa sổ đang mở.
Một con Hồng Vĩ Xà* nhỏ xíu nhô đầu ra từ ngoài cửa sổ, uốn lượn bò trên giường quý nữ.
*rắn đuôi đỏ