Đến xế chiều, khi những người giúp việc trong khu biệt thự bắt đầu tan ca, một cô gái giúp việc đi từ cổng dành riêng cho nhân viên ra. Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã bắt gặp chiếc xe đẩy lẩu cay của Tôn Miểu đang chễm chệ bên đường
Sau một hồi lưỡng lự, cô giúp việc trẻ cuối cùng cũng bước đến, đứng trước xe đẩy của Tôn Miểu, ngó nghiêng một lúc rồi hỏi giá. Tôn Miểu lại kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Nghe giá xong, cô gái rõ ràng có chút chần chừ, bởi đúng là giá này không rẻ. Nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vẫn quyết định gọi một suất.
Lý do chủ yếu là bởi xe đẩy của Tôn Miểu nhìn sạch sẽ bóng loáng, đồ ăn bày biện gọn gàng, khiến ai nhìn vào cũng muốn thử. Vậy nên, cô giúp việc quyết định không tiết kiệm nữa, móc hầu bao mua một suất lẩu cay.
Chiếc tủ đông của Tôn Miểu lần này được đặt ngay trước xe đẩy, bên trên bày vài khay đồ ăn. Mặc dù không nhiều loại như mấy xe lẩu tự chọn ngoài kia với cả trăm món, nhưng từng món trên xe Tôn Miểu đều được chọn lọc kỹ càng. Đồ tươi thì sáng sớm cô tự đi chợ lựa, còn đồ mặn cũng do cô tự tay chế biến. Dù đã qua vài ngày, nhưng nhờ "công nghệ đen" của hệ thống mà nguyên liệu vẫn giữ độ tươi ngon, chất lượng thì khỏi bàn – hoàn toàn vượt xa mấy quán ngoài đường.
Sau khi săm soi một hồi, cô gái giúp việc bắt đầu lựa chọn:
“Bà chủ ơi, lấy đồ như thế nào? Tôi chọn xong rồi.”
Tôn Miểu mỉm cười, cầm lấy một cái khay nhựa và một cái kẹp, nhẹ nhàng đáp:
“Cô nói đi, tôi gắp giúp.”
“Ưm, hai viên thịt, ba miếng đậu hũ với một phần bún gạo đúng không ạ? À mà cái này là gì thế, cá ba sa hả bà chủ?”
“Đúng rồi, đúng rồi,” Tôn Miểu gật đầu xác nhận, nhưng nhìn vẻ mặt còn hơi ngờ vực của cô gái, cô liền giải thích thêm:
“Cá này sáng nay tôi tự đi mua rồi làm luôn đó. Đảm bảo không phải đồ đông lạnh đâu. Cô cứ yên tâm ăn.”
Tuy nhiên, câu nói của Tôn Miểu dường như không đủ sức thuyết phục. Dù cô rất tự tin, nhưng với vẻ ngoài nhỏ bé và gương mặt ngây thơ của mình, lời cô nói khó làm ai cảm thấy an tâm tuyệt đối. Cô giúp việc trẻ vẫn lặng lẽ dò xét, như muốn xác minh sự thật sau câu nói hùng hồn ấy.
Cô giúp việc trẻ tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng vì quá mê cá ba sa, cuối cùng cũng gọi một phần.
Phần đồ chay cô chọn khá phổ biến: rau chân vịt, nấm kim châm và đậu phụ lá. Tôn Miểu lần lượt gắp từng món theo yêu cầu rồi nhẹ nhàng hỏi thêm:
“Cô muốn nêm nếm thế nào? Có cần bớt thứ gì không?”
Cô giúp việc tươi cười đáp:
“Tôi ăn cay được, bà chủ làm vị cay trung bình giúp tôi, nhưng thêm nhiều rau thơm chút nha.”
Tôn Miểu gật đầu lia lịa, nhanh nhẹn chuẩn bị rồi kéo ghế ra, mời cô ngồi chờ. Thế nhưng cô gái lại xua tay:
“Không cần đâu, để tôi đứng nhìn bà chủ làm luôn. Làm xong thì tôi ăn tại chỗ, không đóng gói đâu.”
Quả thật, nhìn cô đeo một chiếc ba lô to sụ, có vẻ như bên trong toàn dụng cụ làm việc, ai cũng hiểu rằng cầm thêm hộp lẩu cay nước lèo xộc xệch đi lại là chuyện bất khả thi.
Tôn Miểu đáp nhẹ nhàng:
“Được, xong ngay đây, tôi làm nhanh lắm.”
Cô giúp việc đứng ngay bên cạnh quan sát, nhưng Tôn Miểu hoàn toàn không tỏ vẻ luống cuống. Dù bị nhìn chằm chằm, cô vẫn điềm tĩnh thao tác từng bước một, bởi mấy việc này đã quá quen thuộc với cô. Thực ra, để nấu được nồi lẩu cay hoàn hảo như hiện tại, Tôn Miểu đã trải qua sáu tháng ròng rã luyện tập trong "khóa học" của hệ thống.
Nửa năm trời, đôi tay cô chưa một ngày được nghỉ, lúc nào cũng quẩn quanh với nồi nước dùng, từ sáng đến tối. Vì thế, nếu chỉ vì có người đứng xem mà làm cô hồi hộp đến mức không biết làm gì, thì tốt nhất nên... giải nghệ. Hoặc không thì kiếm một sợi dây điện, kiếm chỗ nào mà treo cổ tự tử cho xong.