Vậy mà, khi lái xe đến bãi đỗ gần bệnh viện, thay giày bước xuống, cô lại chứng kiến một cảnh tượng chẳng hề vui vẻ.
Hầy, đúng là càng đói thì tâm trạng càng dễ tụt dốc.
Tô Thụy Hi là người rất lý trí và bình tĩnh, hoàn toàn khác với kiểu “hành động trước nghĩ sau” như Tôn Miểu. Cô đứng yên tại chỗ, rút điện thoại ra quay lại toàn bộ sự việc. Đợi quay xong, cô lưu video cẩn thận rồi gọi ngay cho cảnh sát. Xử lý xong xuôi, cô mới bước tới hiện trường.
Đến thời điểm quan trọng, cô lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời gã đàn ông kỳ quặc.
Gã nghe thấy cô nói đã báo cảnh sát, khí thế lập tức xẹp xuống. Nhưng sau khi nghĩ ngợi, hắn lại cho rằng mình đâu có làm gì quá đáng, thế là định lên mặt trở lại. Nhưng Tô Thụy Hi dường như đoán trước được ý định của hắn. Cô nhướng mày, giọng điềm nhiên nhưng lời lẽ lại sắc bén:
“Anh đã quấy rối cô hộ sĩ này đến mức có thể bị xử lý hành chính. Hơn nữa, tôi còn quay lại cảnh anh định ra tay với người khác. Từng đó đủ để anh bị tạm giam vài ngày với tội gây rối trật tự công cộng rồi.”
Nghe đến mức “tạm giam vài ngày." mặt gã lập tức tái mét. Hắn bắt đầu luống cuống, trong đầu chỉ còn nghĩ đến việc thoát thân. Nhưng ngay lúc hắn định quay người bỏ chạy, Tôn Miểu đã nhanh trí hét lên:
“Anh chạy cũng chẳng ích gì đâu. Cô hộ sĩ đây biết tên, số điện thoại của anh, hơn nữa ở cổng bệnh viện có camera. Cảnh sát chỉ cần một cuộc gọi là anh vẫn phải lên làm việc thôi."
Trong lúc họ còn đang lời qua tiếng lại, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa. Chưa đầy một phút, một chiếc xe cảnh sát dừng ngay trước mặt họ. Hai cảnh sát bước xuống, người đi đầu quan sát cả nhóm rồi nghiêm nghị hỏi:
“Ở đây vừa xảy ra chuyện gì?”
Gã đàn ông mặt mày tái mét, rõ ràng là chột dạ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, dựa vào việc chưa có bằng chứng cụ thể để biện minh.
Tuy nhiên, Tô Thụy Hi không để hắn có cơ hội. Cô rút điện thoại ra, mở video đã quay sẵn và đưa thẳng cho cảnh sát xem. Dù đoạn video không đầy đủ nhưng nội dung cũng đủ rõ ràng để vạch trần toàn bộ sự việc.
Cảnh sát sau khi xem xét, liền bắt đầu ghi chép thông tin của các bên và tiến hành hòa giải. Vụ việc giờ đây không còn liên quan đến Tôn Miểu hay Tô Thụy Hi nữa. Cả hai chỉ là những người đứng ra giúp đỡ cô hộ sĩ bị quấy rối, chẳng có lý do gì để bị giữ lại.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Tôn Miểu quay sang Tô Thụy Hi, nở một nụ cười đầy cảm kích:
“Chị thật là đỉnh. Cảm ơn chị đã giúp bọn em. À, em tên là Tôn Miểu.”
Cô còn cố tình giới thiệu tên mình, dù bình thường trong một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như thế này không cần thiết đến mức ấy. Nhưng trong lòng Tôn Miểu, đây là một cơ hội tốt để tạo ấn tượng với crush. Cô nghĩ: Đã mở lời rồi, chị ấy chắc cũng phải phản hồi lại chứ.
Tô Thụy Hi ngẩn ra trong chốc lát. Biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn rất lạnh nhạt, bởi bản tính của cô vốn không phải kiểu người thân thiện ngay từ đầu. Nhưng, cô cũng không ghét bỏ cô gái nhỏ này. Ngược lại, Tô Thụy Hi có phần ấn tượng với Tôn Miểu – không chỉ vì cô ấy làm cơm chiên trứng ngon đến mức khiến người khác khó quên, mà còn vì hành động dám đứng ra bảo vệ người khác của cô.
Vậy nên, cô cũng chẳng tiếc gì mà đáp lại lời giới thiệu của Tôn Miểu.
“Không có gì. Tôi là Tô Thụy Hi.”
Giọng nói của cô lạnh lùng, ngắn gọn nhưng cực kỳ ấn tượng. Cái khí chất của một đại mỹ nhân lạnh lùng thế này, đến cả việc nói tên cũng chỉ cần vỏn vẹn ba chữ, mà chữ nào cũng đầy phong thái.
Tên của Tô Thụy Hi quả thực rất hay. “Thụy” là biểu tượng của sự may mắn, cát tường; “Hi” đại diện cho kỳ vọng và niềm hy vọng lớn lao, như thể cha mẹ cô đã gửi gắm toàn bộ ước mơ vào cái tên này – mong cô sẽ thành công rực rỡ trong cuộc đời.
Không giống như Tôn Miểu. Tên của cô ấy chẳng có mấy ý nghĩa vì vốn dĩ cô là một cô nhi. Tên này cũng chỉ là đặt đại cho có. Khi ấy, người ở trại trẻ mồ côi nghe thầy bói bảo mệnh cô thiếu “thủy." liền tùy tiện đặt cho cái tên “Miểu." với hy vọng đơn giản nhất – rằng cô sẽ có thể sống yên bình, lớn lên an lành mà thôi.