Cổng phía nam chỗ này đúng là không có bảo vệ. Thông thường, chỉ có một cửa nhỏ được mở, còn bảo vệ chỉ ghé qua kiểm tra một chút trong giờ tuần tra, còn ngày thường thì camera giám sát ở phòng điều khiển trung tâm sẽ chịu trách nhiệm "canh gác." Nếu lúc nãy có bảo vệ trực ở đây, chắc chắn khi thấy cô hộ sĩ bị kéo tay, họ đã lao tới can thiệp ngay rồi.
Nghe Tôn Miểu quát, gã đàn ông kỳ quặc đứng hình mất một lúc, dường như hơi chột dạ. Nhưng sau vài giây bình tĩnh lại, hắn liếc nhìn Tôn Miểu từ đầu đến chân, rồi nhận ra cô chẳng qua chỉ là người bán quán vỉa hè gần đó. Lập tức, hắn lấy lại khí thế, thẳng lưng lên đầy tự đắc.
“Liên quan gì đến cô? Đi mà lo cái quán vỉa hè của mình đi. Chúng tôi chỉ là cãi nhau thôi, mắc mớ gì đến cô mà xen vào hả?”
— Thần kinh à?.
Tôn Miểu ngầm rủa thầm trong lòng. Cô hộ sĩ bên cạnh, thấy Tôn Miểu vừa giúp mình lại bị gã kia lớn tiếng quát, lập tức phản pháo, giọng sắc bén:
“Người ta thấy không chịu nổi nên mới giúp tôi. Thế thì sao hả? Anh đòi tiền tôi đúng không? Được, đem giấy tờ lần trước anh mua hai bịch đồ ăn vặt ra đây. Tôi chuyển khoản trả lại ngay."
Rõ ràng cô hộ sĩ đã quá chán nản với gã này, chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn, đến mức sẵn sàng trả lại tiền cho mấy thứ lặt vặt không đáng giá.
Ai ngờ gã kia không những không biết ngượng mà còn mặt dày đến khó tin. Hắn nhếch mép, đưa ra yêu cầu không tưởng:
“Hai ngàn, còn cả lần sinh nhật tôi mời cô ăn nữa. Hôm đó tôi còn đặt khách sạn mà cô không thèm đến, làm tôi mất trắng tiền phòng. Tất cả mấy cái đó cô phải trả lại hết."
Tôn Miểu đứng đó, không kìm được mà há hốc miệng. Thằng cha này là thể loại gì đây?.
Cô hộ sĩ càng thêm ngỡ ngàng, trừng mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, giọng đầy phẫn nộ:
“Anh có bệnh à? Hôm đó chính anh nói sinh nhật mình gần ngày sinh nhật tôi, rủ tôi tổ chức chung. Còn tiền đi xem phim cũng là tôi trả. Tôi chẳng có lý do gì để vào khách sạn với anh hết. Anh tính toán như vậy thì hạt bàn tính chắc đã nhảy thẳng vào mặt tôi rồi."
Gã kia vẫn không biết ngượng, nhếch mép nói:
“Mặc kệ, số tiền đó cô nhất định phải trả.”
Vừa nói, hắn vừa chìa tay định túm lấy cô hộ sĩ. Nhưng chưa kịp chạm tới, Tôn Miểu đã nhanh tay đẩy mạnh cánh tay hắn ra:
“Làm gì vậy? Nói chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có động tay động chân."
Cú đẩy của Tôn Miểu khá mạnh, khiến mu bàn tay của gã đỏ lên rõ rệt. Hắn tức tối, gào lên:
“Cô dám đánh tôi à? Cô là người ra tay trước, có báo công an thì tôi cũng là người đúng."
Ủa, ý hắn là định đánh cô luôn hả?
Tôn Miểu đã sẵn sàng tinh thần, chỉ cần gã này ra tay, cô sẽ không ngần ngại phản kháng. Nhưng đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên mặt đất, rất quen thuộc. Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Không cần đợi anh báo công an, tôi đã báo rồi.”
Gã đàn ông kỳ quặc quay phắt lại. Tôn Miểu và cô hộ sĩ cũng không hẹn mà nhìn theo. Chỉ thấy crush của Tôn Miểu – Tô Thụy Hi – xuất hiện với khí chất ngút ngàn. Dưới chân là đôi giày cao gót kiêu hãnh, khuôn mặt lạnh lùng, dáng đi thẳng thớm, uy nghiêm. Mỗi bước tiến tới, khí thế của cô như bành trướng, ép người khác phải cúi đầu.
Gã đàn ông đang hung hăng là thế, giờ như quả bóng xì hơi, lập tức co rúm lại.
Tôn Miểu không kìm được, trong lòng thầm reo:
“Trời ơi, chị ấy ngầu quá. Tôi mê chị ấy mất thôi."
Sắc mặt của Tô Thụy Hi lúc này không tốt chút nào. Dạ dày cô lại đang đau âm ỉ, hơn nữa cơn đói cồn cào khiến người cô như muốn lả đi. Cô thực sự đã chẳng ăn được mấy miếng lúc nãy, giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tôi cần cơm chiên trứng. Ngay lập tức.
Cô vừa đi vừa tự nhủ, chỉ cần xử lý xong việc này, nhất định phải tìm bằng được cơm chiên trứng để lấp đầy cái bụng rỗng.
Ăn xong cơm chiên trứng, cô còn phải đi truyền nước nữa.