Sau Khi Trọng Sinh Ta Đọc Được Tâm Nữ Xuyên Qua, Ngồi Ổn Ở Đông Cung

Chương 14: Đêm qua sao lại ngủ say

Miệng Nạp Lan Hạo bị nhét khăn lông, không thể nói ra những lời vô sỉ khiến nàng tức giận nữa. Tiếng xiềng xích kêu leng keng, hắn chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ từ cổ họng, như một con thú bị thương.

“Phu quân, ‘ba đao sáu động’, có vừa ý chàng không?” Cuối cùng nàng cũng kéo chiếc khăn lông ra khỏi miệng hắn.

Nạp Lan Hạo thở dốc một hồi lâu mới chửi rủa: “Khốn kiếp, ngươi cái đồ độc phụ! Dám đối xử với bổn vương như vậy, ngươi chán sống rồi! Đừng để rơi vào tay bổn vương, nếu không ta sẽ…”

Sở Khanh không chút do dự nhét khăn lông vào miệng hắn lần nữa, rồi lại “thưởng” hắn “ba đao sáu động”.

Máu tươi chảy ra, nàng lại nhanh chóng cầm máu và băng bó cho hắn, bôi thêm cả thuốc mỡ. Dù sao Lê vương cũng là người tôn quý, không thể để nàng làm hỏng được, nếu không nàng gánh không nổi trách nhiệm.

Gân xanh trên trán Nạp Lan Hạo nổi lên, những lời thô tục bị chặn lại trong cổ họng, không thốt ra được nửa chữ.

Vất vả lắm mới chờ nàng “hành hạ” xong, nàng lại kéo khăn lông ra, tiếng mắng của hắn đã yếu ớt, còn mang theo vài phần ấm ức và oán hận: “Độc phụ này còn tàn nhẫn hơn cả ta, ta chỉ định cho ngươi ‘ba đao sáu động’, ngươi đây là ‘sáu đao mười hai động’…”

Nàng lại nhét khăn vào miệng hắn, giơ tay chém xuống, ba nhát dao nữa lại cắm vào cánh tay hắn, nhát nào cũng xuyên qua da thịt, sáu vết thương mới lại ứa ra máu tươi…

“Có thể… nhẹ tay một chút… được không?” Nam nhân với chiếc khăn nhét trong miệng cuối cùng cũng không thể giữ được vẻ tàn nhẫn, giọng nói mang theo vài phần cầu xin.

Sở Khanh cười, cầm lấy chiếc roi treo trên màn trướng, mạnh tay quất xuống. Hắn đã chuẩn bị nó để tăng thêm hứng thú, nàng đương nhiên không thể lãng phí tâm ý của hắn.

Cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, sương mù dày đặc bao phủ, tất cả ảo ảnh dần tan biến.

Một trận trời đất quay cuồng, trong khoảnh khắc thoát khỏi “bóng đè”, nàng mơ hồ nghe được giọng nói đáng ghét của nam nhân kia vọng lại, như từ kiếp nào vọng về: “Nương tử, là vi phu sai rồi. Vi phu không nên mất hứng, không nên bảo nàng nhẹ tay… Cứ mạnh tay đánh ta đi!”

Hôm sau, Sở Khanh với hai quầng thâm mắt thức dậy rửa mặt.

Nạp Lan Húc, người đã ngủ một giấc ngon lành, nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: “Tối qua nàng… không ngủ sao?”

Hắn còn chưa sủng hạnh nàng, tại sao nàng lại có bộ dạng như bị người ta “bắt cóc” sau một đêm hoan lạc quá độ, mệt mỏi rã rời như vậy!

Sở Khanh thản nhiên đối diện với ánh mắt dò xét của Nạp Lan Húc, đường hoàng, ngay thẳng lại ngoan ngoãn thưa: “Điện hạ không cần lo lắng cho thϊếp. Chỉ cần Tiết cô nương không sao, dù thϊếp có thức trắng đêm cũng không hề gì.”

Nạp Lan Húc giật mình, lúc này mới nhớ ra chuyện Tiết Mộng Kiều bị đau bụng tối qua, theo bản năng muốn bước đến Hàm Kiều Các thăm hỏi nàng. (Từ giờ mình sẽ để tên nu8 là Tiết Mộng Kiều)

“Điện hạ không cần lo lắng, Tiết cô nương đã không sao. Tối qua Phong Mạnh luôn ở Hàm Kiều Các bảo vệ, một thái y không chữa được thì hắn lại mời thêm một vị nữa. Dù sao hắn cũng có lệnh bài của điện hạ, mời bao nhiêu thái y cũng được. Người đông thì sức mạnh lớn, sau nửa đêm thì cơn đau bụng của Tiết cô nương cũng dần thuyên giảm.” Sở Khanh đoán rằng Tiết Mộng Kiều diễn đến nửa đêm chắc cũng mệt mỏi, lười diễn tiếp nên cuối cùng đã dừng lại.

Nạp Lan Húc nghe nói Tiết Mộng Kiều đã khỏi cơn đau bụng thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn sắc mặt mệt mỏi của Sở Khanh, không khỏi cảm động: “Nàng vì bệnh tình của Kiều Kiều mà thức trắng đêm sao?”

Sở Khanh hiền thục mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có thể chia sẻ gánh nặng với điện hạ, thϊếp thân dù mệt mỏi cũng đáng.”

Nạp Lan Húc gõ nhẹ lên trán, lại nảy sinh nghi hoặc: “Đêm qua nàng… sao cô lại ngủ say như vậy, chẳng lẽ là do trà an thần…?”

Sở Khanh thản nhiên đáp: “Trà an thần đương nhiên có tác dụng giúp ngủ ngon. Điện hạ còn phải giúp bệ hạ lo liệu việc nước, giữ gìn sức khỏe là quan trọng. Việc thức đêm suy nghĩ, thϊếp thân có thể gánh vác.”