Tự Dưng Sa Vào Tình Yêu Của Ông Chủ Hoàng

Chương 6: Đòi tiền bồi thường từ ông chủ Hoàng

Mùi y tế tổng hợp trong bệnh viện lướt ngang chóp mũi, Trịnh Anh Tú nhíu mày hai mắt chậm rãi hé mở. Ánh đèn sáng chưng chói mắt, hắn liền nhắm chặt lại.

Sau mấy giây định thần, mới mở choàng mắt bật ngồi dậy. Kinh ngạc nhìn ngó xung quanh phòng bệnh.

Không phải phòng bệnh nhân tập trung, căn phòng này chỉ có một giường bệnh duy nhất. Không có người, mọi thứ yên tĩnh lạ thường. Tường gỗ trơn, sàn gạch hoa cương màu trắng sạch sẽ loáng bóng. Nhìn vào nội thất đắc tiền hắn mới mơ hồ nhận ra đây là phòng vip đặc biệt.

Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, nhìn cái đầu bị băng bó ở trong gương Anh Tú ngạc nhiên. Thử chạm tay vào thì đau thốn, không ngờ đám côn đồ lại ra tay tàn bạo thế này. Hắn đang than trách có phải đã bị chấn thương bộ não rồi hay không.

Cởϊ áσ ra, mấy vết thương bầm tím, bầm đỏ đã được xử lý dán băng keo. Có vài chỗ bị rách da, máu thấm ra ngoài băng gạc.

Hắn thở dài, không nên đánh nhau lúc say xỉn mà. Lỡ không may bị đánh cho thăng thiên thì phải làm sao.

Hình như bọn lưu manh hôm qua là mấy kẻ cho vay nặng lãi, một tháng trước chúng lởn vởn trước hẻm nhà hắn thì ra là tìm Trần Hoài An. Quả nhiên cái công ty cho vay đó thích chơi trò phi tang xác con nợ. Làm gì trong sạch khi thuê mấy tên côn đồ đi đòi nợ.

Phải giải quyết chuyện này sớm mới được, Đào Ánh Tuyết là nguyên nhân. Vậy thì túm cô ta giao bọn cho vay nặng lãi là được. Ai gây ra chuyện thì người đó phải chịu trách nhiệm. Hắn sẽ lấy lại cuộc sống bình thường cho đứa bạn thân.

Cơ mà hình như có ai đó đã đưa mình đến bệnh viện. Hắn tự hỏi.

Cạch, nghe thấy có người vào phòng, Trịnh Anh Tú mặc lại áo đi ra. Phan Kiệt thấy hắn tỉnh dậy khỏe khoắn thì lòng đầy cảnh giác. Con gấu to xác trước mặt không biết sẽ giở trò gì, vẫn nên thận trọng.

Ném áo khoác cho Anh Tú, cậu ta nói: "Đi theo tôi."

Trịnh Anh Tú cầm lấy chiếc áo nhưng ánh mắt không rời khỏi Phan Kiệt, mơ hồ nhớ ra gì đó. Bỗng hắn tức giận ném mạnh cái áo khoác xuống đất, túm cổ áo Phan Kiệt: "Mẹ nó, hai năm tôi ở trong tù day dứt mãi không thôi! Tại sao các người không điều tra cho rõ ràng mà lại bắt tôi hả?! Bây giờ lại tìm đến tôi làm cái quái gì?! Rốt cuộc tôi có ân oán gì với mấy người hả?!"

Biết ngay cái con gấu này cũng sẽ vồ lấy mình mà phanh khui mà, Phan Kiệt hất tay hắn ra: "Này, tôi là người cứu cậu đấy."

"Rồi sao?! Có trả lại được hai năm quý giá của tôi không?!"

Đúng là tên nhãi láo toét vô ơn, cậu ta cố gắng bình tĩnh để không ra tay đánh hắn: "Bỏ tù một người vô tội là lỗi của bọn tôi, vậy nên tôi mới đến dẫn cậu đi bồi thường nè."

Anh Tú ghét nhất những thể loại dựa vào quyền lực, tiền tài muốn làm gì thì làm. Đối với bọn họ, bồi thường số tiền chục triệu cho một người dân tầng lớp thấp chỉ như đang bố thí. Làm sao bọn họ biết hai năm oan uổng đó của Trịnh Anh Tú là cả thanh xuân.

Số tiền đám nhà giàu này làm một tháng bằng cả chục năm cày cuốc của hắn. Hai năm này với hắn mà nói vô cùng quý báu. Ai biết được nếu hai năm trước hắn không vào tù thì hắn sẽ gặp chuyện tốt lành gì ở bên ngoài chứ. Lỡ đâu hắn sẽ phát triển tiến phá con đường mới rồi sao.

Tất cả đều tại bọn người xem tiền như nước này, không thể tha thứ: "Ha, bồi thường? Đừng tưởng có tiền muốn làm gì thì làm, mẹ nó! Tôi đây chịu bao uất ức trong tù vẫn chưa tính đâu, cha mẹ già ngày đêm mong ngóng tôi về nhà trong suốt hai năm kìa! Mất ăn, mất ngủ, đổ bệnh chỉ vì lo lắng cho tôi đấy! Nếu tôi tự do trong hai năm đó thì có lẽ bạn thân tôi đã không bị lừa rồi!"

Trông bộ dạng lưu manh thế thôi không ngờ lại sống tình nghĩa đến vậy. Là người con hiếu thảo, là tri kỷ tốt bụng. Phan Kiệt âm thầm đánh giá và nhận xét Trịnh Anh Tú.

Có vẻ như đây thật sự là chàng trai quê thật thà chất phác, không phải một tên nguy hiểm. Bắt nhầm người thật đúng là oan uổng cho con người ta quá rồi.

"Cậu bình tĩnh trước đã, tôi dẫn cậu đi gặp người bồi thường. Cậu có thể thương lượng với anh ấy bất cứ yêu cầu nào cậu muốn, miễn thỏa mãn cơn tức giận của cậu là được." Phan Kiệt cố gắng trấn tĩnh hắn.

Đôi co thì bực mình, nếu cố chấp không đi nhận bồi thường chẳng phải người chịu thiệt là mình sao. Anh Tú không phải tên ngốc, phải đi đòi bồi thường tổn thất cho bản thân chứ.

Không biết kẻ đó là ai, nếu gã thái độ trả ít thì đừng trách Trịnh Anh Tú này. Một lần đã vào tù rồi, có gì phải sợ.

Tâm thái hùng hổ thế thôi chứ sao mà lại quay vào cái trại giam đó lần nữa chứ. Vẫn còn cha mẹ già ở nhà, em út khờ dại. Người đàn ông trụ cột như hắn mà đánh mất cuộc đời một lần nữa thì hắn nên cắn lưỡi tự vẫn đi thì hơn.

..

Khu đô thị Dreamplace, một nơi toát ngập mùi vị tiền tài và quyền lực. Trịnh Anh Tú trầm trồ trước những ngôi biệt thự sa hoa đẹp đẽ, cảm giác như mình là con chuột cống vô tình lọt vào biển vàng của những con người thượng đẳng.

Được mở mang tầm mắt, hắn như bị đưa vào vòng xoay của ảo tưởng. Đang mơ rằng mình sẽ là một người thành tài, một đại gia có khối tài sản kếch xù. Ngồi trên đống tiền, vung tiền như ông trời đổ mưa. Mua một ngôi biệt thự rộng lớn tặng cha mẹ suốt công ơn nuôi dưỡng hắn thành người.

Mơ rằng được sống trong biệt thự mỗi ngày có người bưng nước rót, không cần động tay động chân. Chỉ cần đi làm thôi rồi về nhà thoải mái nghỉ ngơi. Rảnh rỗi thì đi bar bủn, đi du lịch.

Chà cuộc sống màu hồng tuyệt vời hết nước chấm.

Mãi mơ mộng đến khi chiếc xe dừng lại, bị Phan Kiệt gọi Trịnh Anh Tú mới hoàn hồn trở lại. Thoát khỏi mộng tưởng đi ra thế giới hiện thực đầy cay đắng.

Bước xuống xe, nhìn lên ngôi nhà của người sắp sửa bồi thường cho mình, Anh Tú phát sinh loại cảm giác vô cùng chán ghét. Đám người nhà giàu này chắc chắn rất kiêu ngạo, xem thường những kẻ nghèo hèn như hắn. Thế giới của mấy tên nhiều tiền là vậy đó. Tự dưng đến rồi muốn quay xe rời đi ngay.

Trịnh Anh Tú là người cũng có lòng tự trọng, hắn phát bực khi nghĩ đến chuyện mình sẽ bị ném đống tiền vào mặt nói đây là tiền bồi thường. Nếu cảnh đó thật sự xảy ra, chẳng phải hắn sẽ biến thành con chó để người ta chà đạp sao.

Sân trước rộng rãi thoáng mát, hàng cây xanh mát rượi, hai bên đường đi lát bằng đá là cỏ xanh thẳm được dọn gọn gàng. Người làm vườn thấy hắn và Phan Kiệt liền mỉm cười gật đầu chào hỏi như một thói quen, Anh Tú gật đầu chào lại.

Trong nhà, nội thất sang trọng, ngôi nhà hiện đại nhưng có chút cổ điển vì có vài món đồ cổ được bày biện trang trí.

Bình hoa bằng sứ lớn nên hông cầu thang đá hoa cương trắng. Chiếc điện thoại bàn cổ xa xưa từ thời nào vẫn còn sử dụng. Bức họa thủy mặc giang sơn, suối chảy lâu đời. Rất nhiều món đồ cổ bắt mắt mà chàng trai quê Trịnh Anh Tú không thể rời mắt.

Đi theo Phan Kiệt, hắn không khỏi không dòm ngó xung quanh. Chẳng khác gì tên trộm đang tìm xem vật nào quý giá để đêm đến hành động. Trong mắt người ta thì hắn là tên lưu manh nguy hiểm vậy đó.

Hương thơm dịu nhẹ tựa hoa lá thoang thoảng, không phải mùi nước lau sàn nhà. Anh Tú nghĩ nó là một loại hương trầm nào đó, nhưng kiến thức hạn hẹp của dân quê như hắn đã đi quá xa rồi. Nó đúng thật là mùi nước lau sàn, bởi vì chị giúp việc cách đó không xa đang lau nhà.

"..."

Gõ cửa phòng làm việc: "Sếp Hoàng, tôi dẫn người đến rồi."

Trịnh Anh Tú khẽ nhíu mày khi nghe Phan Kiệt gọi người trong phòng là sếp Hoàng. Có phải là ông chủ Hoàng mà hắn biết không? Chủ nhân công xưởng mà khi trước hắn làm việc. Chắc không phải đâu, trên đời nhiều người trùng tên lặp họ thôi.

Nếu là ông chủ Hoàng thật thì không phải quá trùng hợp rồi sao? Một tháng trước vừa gặp vợ của anh xong rồi bây giờ lại gặp anh, không phải thần kỳ rồi sao?

Giọng nói không lạnh không nóng của người trong phòng phát ra: "Vào đi."

Gió nhẹ lướt đến, tấm mành trắng phấp phới. Ánh chiều tà sắc hồng của hoàng hôn ngoài ban công ngã trên sàn nhà, vài tia hồng đỏ phủ trên lưng ghế. Một người đàn ông ăn mặc tươm tất gọn gàng ngồi thẳng lưng trên chiếc xe lăn.

Ngược sáng, đôi mắt sắc lẹm toát lên tia buốt giá thấu xương nhìn lên Trịnh Anh Tú. Trong thoáng chốc hắn liền rùng mình, mơ hồ cảm thấy đối phương như sắp ăn thịt mình đến nơi.

Đây là ông chủ Hoàng, người sẽ bồi thường cho mình sao? Anh Tú thà chạy đi còn hơn ở lại ăn vạ đòi tiền, ai mà biết họa từ tham mà ra chứ.

Phan Kiệt cúi đầu lui ra ngoài, không quên đóng cửa phòng. Cứ như đưa con mồi ngon béo bở vào hang hổ rồi biến đi để vua hổ hưởng thức.

"Cậu tên Trịnh Anh Tú?"

Hắn giật mình, khẽ gật đầu. Không dám mở miệng nói chuyện.

"Cậu cứ tự nhiên đi, tôi không làm gì cậu đâu." Hoàng Minh Quân mời hắn ngồi ghế.

Anh nhìn ra Trịnh Anh Tú đang căng thẳng quá mức, mọi cảm xúc của hắn đều hiển thị lên hết trên mặt. Xem ra chàng trai to xác này lại rất sợ một người đã bị liệt chân ngồi xe lăn không có khả năng đối kháng.

Minh Quân cười nhạt, không phải anh gọi hắn đến đây để giở trò, anh thật sự muốn bồi thường.

Ông chủ bị tật không thể làm gì mình, nhưng Anh Tú vẫn có cảm giác không mấy an lành. Cẩn thận ngồi xuống ghế, tránh phát nhiều tiếng động không đáng kể. Chờ ông chủ Hoàng nói chuyện trước.

"Hai năm trước vì bị đổ tội oan nên cậu phải vào tù nhỉ? Không sao, cậu muốn bao nhiêu?"

Biết ngay mà, cái thái độ xem thường người nghèo của đám nhà giàu ông chủ Hoàng này cũng không ngoại lệ. Giọng điệu nghe mắc bực, Trịnh Anh Tú nổi giận trong lòng. Hắn đang đập phá bức tường kiên nhẫn, nhịn nhục của mình muốn mắng cái gã họ Hoàng này một tràn dài cho hạ hỏa.

Nhưng cuối cùng vẫn là cười gượng gạo, lòng tự trọng bị ém đến nghẹt cho ngủm cái tên Anh Tú đang nổi điên trong bụng kia rồi: "Ngại quá, anh cho bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu."

Lời thốt ra miệng xong cũng không nhét lại được, A... ngu quá, sao không ăn vạ đòi thứ gì đó đắt tiền đi!

"Hai năm trong tù cậu không oán giận vì tôi đã bắt oan cậu sao? Tôi thấy hình như không phải vậy, cậu cứ nói những gì mình mong muốn đi, tôi sẽ đáp ứng."

Xem cái tên nhà giàu này nói chuyện kìa, dửng dưng xem tiền như nước lã, xem hắn như ăn mày bố thí. Trịnh Anh Tú cay đắng nhất chính là một lời xin lỗi từ anh cũng không có.

Hai năm bị oan trong tù tất nhiên hắn rất uất ức, oán hận không thể bóp chết tên ăn trộm sau đó đem hắn ta cùng tên nạn nhân họ Hoàng này băm ra thành thịt ném xuống sông cho cá xấu ăn.

Cuối cùng thanh nhẫn nhịn cũng nổ tung, Trịnh Anh Tú giận đến nóng hết cả mặt đập bàn đứng dậy: "Này! Anh tưởng tôi là người sẽ ăn vạ đống tiền bẩn đó của anh sao?! Đừng tưởng có tiền muốn làm gì thì làm! Anh nghĩ vào tù hai năm sung sướиɠ rồi ra tù được bố thí đống tiền trên trời rơi xuống đó à?! Anh có ngon thì tự mình vào tù hai năm thử xem!"

Tức giận hét lớn, nhìn lại thấy sắc mặt Hoàng Minh Quân không lay động. Một màu lạnh băng càng thêm rét buốt, mơ hồ phủ lên thêm lớp tuyết dày đặc u ám. Trịnh Anh Tú thấy mồm họa của mình sắp sửa hại toi mình rồi. Nhưng hắn đã can đảm bộc lộ cục tức đè nén trong bụng, không thể rút lại.

Từ trước đến giờ ngoại trừ Kiều Chi Châu ra chẳng ai dám lên tiếng quát nạt anh. Tên nhãi trước mặt này vậy mà xấc xược dám kêu to. Nhưng kỳ lạ, không hiểu sao anh lại không hề cảm thấy tức giận khi bị thằng oắt nhà quê này mắng. Ngược lại thấy vô cùng thú vị.

Không để cảm xúc thật hiện ra ngoài, anh lạnh lùng lườm hắn: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Đây là ánh mắt gϊếŧ người, không được để bản thân lỗ mãng như lúc nãy nữa. Hắn vẫn còn cha mẹ già và đứa em thơ dại. Hắn vẫn còn yêu quý cái mạng sống nhỏ nhen này của mình lắm. Bĩnh tĩnh ngồi xuống ghế, Trịnh Anh Tú hắng giọng: "Tôi muốn cái gì anh sẽ bồi thường thứ đó sao?"

Thấy ông chủ Hoàng gật đầu, không ra điều kiện giới hạn những thứ hắn muốn có. Trịnh Anh Tú thử liều mình đánh cược: "Thế thì tôi muốn có một căn biệt thự, một chiếc siêu xe, mười cây vàng. Đó là tất cả những thứ tôi muốn."

Không suy nghĩ hay do dự, Hoàng Minh Quân chấp thuận: "Được thôi, cậu không muốn thêm gì nữa sao?"

Trịnh Anh Tú kinh ngạc đến ngây người, những gì hắn vừa nói chỉ là thuận mồm, nhưng người đàn ông này lại tưởng thật. Nghe đồn ông chủ Hoàng là người khó gần, khép kín, là kẻ lập dị không thích con người đến gần, vậy mà khi đối diện với ông chủ Hoàng ngoài đời lại thấy anh vô cùng hào phóng.

Thật ghen tị với mấy tên nhà giàu, có tiền tiêu không hết. Một căn nhà đối với ông chủ Hoàng mà nói chỉ cần búng tay một cái trong vòng một nốt nhạc liền mua được ngay. Nhưng đối với hắn mà nói đi làm dành dụm cả đời này không biết có mua nổi cái gốc đất không nữa nói chi đến mua biệt thự.

Hắn nói: "Tôi muốn anh cho tôi riêng ở ngoài 1 tỷ tiền mặt, tài khoản 1 tỷ trong tài khoản. Tổng cộng một 2 tỷ."

Anh Tú đang khoái chí vì sắp được xài tiền của ông trời thì nghe ông chủ Hoàng nói: "Nhưng thay vào đó tôi có điều kiện với cậu."

Nụ cười liền cứng đơ.

Quả nhiên không có thứ gì là miễn phí, nhất là đám đại gia vung tiền như nước này. Rất cáo già, đâu dễ ăn. Nhưng mà không đồng ý thì sao hắn hốt được đống kho báu trời ban này chứ: "Ông chủ Hoàng có điều kiện gì? Chẳng phải anh nói là bồi thường cho tôi sao? Không lẽ anh lại lừa người?"

Nếu là kẻ khác e rằng anh đã cho kẻ đó sớm thăng thiên, Trịnh Anh Tú may mắn đấy. Anh điềm nhiên nói: "Cậu làm việc cho tôi, ba mươi triệu một tháng."

Hắn sững sốt há hốc mồm, cái con số ông chủ Hoàng vừa nói như cây tiêm hút cạn máu hắn. Ba mươi triệu một tháng tương đương với lương nửa năm của hắn: "Ăn, ăn cướp sao mà tận ba mươi triệu một tháng lương chứ?!"

Hoàng Minh Quân nói: "Tôi đang tuyển người chăm sóc cho mình, vừa hay thấy cậu vừa ý. Nếu không muốn làm thì không cần đồng ý, những thứ cậu muốn kia tôi vẫn sẽ bồi thường."

Mới thở phào ngỡ ông chủ Hoàng nói suôn thì câu tiếp theo này làm hắn đóng băng: "Có điều tôi sẽ không dám chắc mỗi ngày một tai họa ập đến cậu đâu."

Hoàng Minh Quân đe dọa, anh biết chàng trai thật thà chất phác này thế nào cũng sẽ từ chối công việc với mức lương đầy hấp dẫn do anh đề xuất. Vậy nên nói gì đó cho tên nhóc nhà quê này hết đường lui.

Đằng sau gương mặt băng giá của Minh Quân, anh đang cười đắc ý.

Vì tiền nhưng cũng vì tính mạng, Trịnh Anh Tú bị ông chủ Hoàng làm khó đến đùi run cầm cập. Hắn lặng thinh cắn móng tay suy tính.

Nghĩ lại làm sửa xe một tháng có năm triệu, mọi chi phí tính ra đều hơn mức lương hắn đang có. Năm triệu vừa về tay sắp âm luôn rồi. Ở chung nhà với thằng bạn còn đỡ tiền sinh hoạt ăn uống, tiền điện tiền nước, tiền nhà hai thằng chia đều ra tính thì cũng dư kha khá.

Nhưng bây giờ Hoài An chạy trốn nợ, một mình hắn làm sao chống trụ nỗi mấy tảng đá nặng đô đè bẹp chứ. Còn làm bảo mẫu cho ông chủ Hoàng thì một tháng tận ba mươi triệu, nếu hắn không tiêu xài mà để dành tiền có khi sẽ thành đại gia luôn ấy chứ.

Mỗi tháng tiền đến hắn sẽ được tự do đi chơi mà không lo bị gàn buộc bởi những thứ mình thích nhưng không thể mua được. Tiền nhiều gửi về cho ba má bồi dưỡng, mua những món ăn mà ba má chưa từng được ăn.

Quả là con số tuyệt vời cho một chàng trai nghèo khổ!

"Tôi sẽ làm cho anh."