Ánh nắng nhẹ phủ trên chiếc xe lăn, chủ nhân là một ông chủ lạnh lùng khó gần làm ngay cả nắng cũng phải sợ hãi. Phan Kiệt đẩy xe lăn đưa Hoàng Minh Quân đi đến phòng họp.
"Sếp Hoàng à, anh không định tuyển người chăm sóc cho người khuyết tật sao? Nghe nói Kiều Chi Châu muốn đưa người của bà ta đến giám sát anh với tư cách là người chăm sóc. Anh sẽ để bà ta toại nguyện sao?"
Phan Kiệt không phải thấy đẩy xe lăn cho ông chủ là phiền phức, mà cậu ta thấy nên tuyển người để cho tiện lợi ấy mà. Đó là biểu hiện bên ngoài, đúng thật là cậu ta không muốn đẩy xe lăn cho ông chủ Hoàng thật.
Cậu ta sợ mình mắc lỗi sai đẩy bánh vào khe hở của đường gạch liền đem ông chủ úp mặt ăn đất. Sẽ không biết tai họa gì ập đến khi đẩy xe lăn cho chủ nhân nữa.
Thấy Phan Kiệt cứng rắn vậy thôi chứ thật ra cậu ta rất sợ ông chủ Hoàng.
Minh Quân suy tư, cả đường lặng thinh không nói lời nào làm Phan Kiệt vô cùng căng thẳng. Gần đến trước cửa phòng họp anh mới lên tiếng: "Tuyển rồi."
Là ai vậy? Sao mình không biết? Phan Kiệt chấm hỏi: "Anh tuyển nhanh vậy? Là người nào vậy?"
"Cậu trai hôm qua."
Chớp chớp mắt, Phan Kiệt sẽ không cho là ông chủ Hoàng nói đùa đâu: "Nhưng chúng ta còn chưa phỏng vấn cậu ta nữa mà? Ai mà biết cậu ta là con người thế nào đâu? Sếp Hoàng à, anh vẫn nên cân nhắc lại đi. Nhỡ đâu đó là tên lưu manh xấu xa thì sao?"
Ông chủ Hoàng rất lạnh lùng, chỉ liếc cậu ta một cái chứ không nói nhiều. Phan Kiệt liền ngậm mồm, cậu ta không biết dạo này ông chủ bị làm sao mà đột nhiên tin tưởng vào một người xa lạ mà anh không hề quen biết gì về người ta hết.
Phải đi điều tra tên nhóc bị đánh hôm qua thôi, vì an nguy của ông chủ Hoàng đại đế và cũng vì sự an toàn của mình.
"Chiều nay cậu ta tỉnh dậy hãy mang đến nhà gặp tôi."
Không dám cãi lệnh: "Dạ."
Đôi chân tưởng chừng bị liệt, cả đời vĩnh viễn thành người tàn phế. Hoàng Minh Quân vốn dĩ đã chữa khỏi từ lâu rồi, nhưng dù có đi đứng lại bình thường thì anh vẫn ngồi xe lăn. Bởi vì điều này mới làm cảnh giác của Kiều Chi Châu giảm đi.
Một tên què quặt thì làm sao chống đối đại thế lực của bà ta. Nhờ vậy anh mới miễn cưỡng lánh không ít họa. Việc điều tra cái chết của cha mẹ dễ dàng thực hiện đằng sau bộ dạng giả tật, không bị cản trở.
Một tháng trước Kiều Chi Châu có gọi anh về nhà, dẫn theo cô vợ Trương Phi Yến. Buổi tối của gia đình dùng bữa rất nhẹ nhàng và đầm ấm.
Cảnh mẹ kế dịu dàng như mẹ ruột chăm sóc đứa con trai thương tật của chồng và cô con dâu trong mắt người ngoài thì hòa thuận vô cùng, Kiều Chi Châu như được đóng vai người mẹ hiền thục.
Chỉ có người trong cuộc mới biết được cảm giác ăn khó tiêu là như thế nào. Vô cùng bức bách, ngột ngạt. Minh Quân và Phi Yến chỉ lo đấu tranh tâm lý với ả phù thủy chứ có ăn được bao nhiêu đâu.
Mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng Kiều Chi Châu vẫn xinh đẹp như thuở đôi mươi. Đều nhờ vào thuốc dụng và dao kéo. Vẻ bề đã đánh lừa biết bao nhiêu con cá đổ gục sa vào lưới, bị bà ta đem lên thớt lúc nào không hay.
Trong mắt Hoàng Minh Quân, bà ta là sản phẩm lỗi xấu đau xấu đớn. Nội tạng bên trong thối rửa đến nổi ruồi chê, gián nôn chứ nói chi đến vẻ bề ngoài giả tạo. Lớp da người gớm ghiếc đang bao bọc lấy thể xác thối nát.
Bà ta cất giọng nhẹ nhàng nói: "Quân à, ta thấy để vợ con lúc nào cũng phải chăm sóc cho con thế này cũng thật bất tiện, để ta cho người của trung tâm dịch vụ chăm sóc người khuyết tật đến chăm sóc cho con nhé?"
Hoàng Minh Quân giả vờ không nghe thấy, anh cứ tập trung ăn. Xem bà ta như không khí, mà là khí độc chết người.
Trương Phi Yến sợ xảy ra xích mích trên bàn ăn êm ấm, bèn nói đỡ thay anh: "Thưa mẹ, một mình con chăm sóc cho anh ấy được rồi ạ. Con không thấy bất tiện ở đâu cả."
Kiều Chi Châu lộ vẻ mặt thất vọng, giả bộ là một người mẹ đáng thương: "Con trai à, ta biết con từ nhỏ đã không thích ta. Ta biết ta đã nhiều lần làm sai, nhưng ta chỉ muốn chăm sóc con như một người con trai ruột thôi mà, không được sao?"
Bà ta xem mình là nạn nhân bị bắt nạt trong gia đình, những người hầu xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Họ đặt điều thì thầm nói xấu ông chủ Hoàng là người vong ân bội nghĩa, sống không biết điều lẽ.
Những lời trong miệng họ nói về anh không có cái nào nghe thuận tai, đến cả Phi Yến còn tức giận thay anh. Nhưng phận là phụ nữ tao nhã không thể phản bác.
Mấy câu châm biếm biến ông chủ Hoàng trở thành tên tuyệt tình đầy xấu xa. Anh đều nghe thấy hết đấy. Đã quen với những lời bàn ra nói vào về mình trong cái nhà này rồi, nó như món ăn phụ mỗi khi anh đặt chân về Hoàng gia.
Minh Quân đặt đũa xuống bàn, giọng nói trầm thấp như khiến người ta như rơi vào hố băng: "Gọi tôi về nhà chỉ để nói mấy lời nhảm nhỉ này thôi sao?"
Đám người giúp việc thấy sắp sửa có cuộc chiến giữa bà chủ và thiếu gia xảy ra, sợ mình dính họa làm bia ngắm liền lén lút chuồng đi hết.
Kiều Chi Châu chưng ánh mắt ngấn lệ, nói: "Mẹ xin lỗi vì đã nói những lời vô ích với con rồi..."
"Bớt diễn lại đi,bây giờ ở đây chỉ có tôi và bà. Bà muốn gì thì làm nhanh đi, tôi rất bận không có thời gian dong dài với bà."
Nhếch mép, khuôn mặt tựa thiên thần bỗng nhúm lại xảo quyệt: "Con nói gì vậy? Vẫn còn vợ con ở đây mà, đừng để con bé phải nghe những lời khó nghe từ cái miệng bẩn thỉu con nữa. Con không biết bản thân mình lập dị thế nào sao? Đừng để người duy nhất ở bên cạnh con cũng rời bỏ con mà đi chứ."
Thái dương hằn gân xanh, Hoàng Minh Quân tức giận đập mạnh tay xuống bàn: "Mẹ nó, bà giỡn mặt với tôi à?!"
Dứt câu, ly rượu vang đỏ như máu bất ngờ hất vào người anh. Kiều Chi Châu nhẹ nhàng đặt ly rượu rỗng xuống bàn, cười khẩy: "Ôi, mẹ xin lỗi con nhé. Không phải mẹ cố ý đâu."
Trương Phi Yến quá quen với cảnh chồng và mẹ chồng đấu đá với nhau. Cô biết mẹ chồng không phải mẹ ruột của chồng mình, việc mẹ kế ghét bỏ con chồng là điều đương nhiên rồi.
Những giọt rượu vang nhỏ tong tỏng trên chén súp nóng hổi. Con dao ăn cạnh bên tay, Hoàng Minh Quân nắm chặt lấy nó một mạch phi nó thẳng đến Kiều Chi Châu.
Leng keng! Con dao chưa kịp trúng đối phương đá bị hất văng rơi xuống đất. Trương Phi Yến kinh hãi đứng dậy lùi ra. Chiếc xe lăn được thiết kế đặc biệt ngã lăn lóc, những phụ kiện văng đi. Ghế ngồi điều chỉnh bị gãy ngang, óc vít rải khắp sàn nhà.
Hoàng Minh Quân bị ba tên thủ vệ người Châu Phi to lớn khóa chặt thân dưới sàn nhà. Ba khẩu súng đồng loạt dí mạnh vào gáy anh.
Sức lực của ba gã đàn ông lực lưỡng tác động làm anh đau đớn, Minh Quân cắn răng trừng đôi mắt chết chóc muốn xé xác Kiều Chi Châu.
Bà ta đứng dậy bước đến nhẹ nhàng khụy một chân, bóp mạnh cằm Minh Quân mà chặt lưỡi mỉa mai: "Cái ánh mắt dơ bần này của mày ngày càng giống ả ta, con nhỏ ngốc nghếch họ Hứa đó thật sai lầm khi kết hôn với cha mày để rồi đẻ ra mày. Nó đần nên nó mới có đứa bạn thân là tao nhỉ?"
Phẫn nộ trong Hoàng Minh Quân tăng lên khi ả phù thủy dám buông lời thô tục về mẹ mình: "Câm mồm!"
Chát! Kiều Chi Châu lạnh lùng giáng xuống gương mặt trắng bệch của anh một bạt tai. Móng tay nhọn cứa ngang má anh, một vệt máu đỏ lăn dài: "Một con chó hoang cũng dám xấc xược, vì nể tình ba mày nên tao mới không cho mày thăng theo con mẹ mày và ông ta. Hành động và ăn nói cho cẩn thận, đừng để mày phải hối hận."
..
Ban ngày thời gian trôi qua rất nhanh, xoay qua quẩn lại đã đến năm giờ chiều. Ông chủ Hoàng bận rộn, công việc cuối cùng cũng hoàn thành kết thúc ở đây trong hôm nay.
Tháo mắt kính xoa dịu đôi mắt, mát xa xả căng thẳng. Đọc và ký kết mấy xấp hợp đồng khá mỏi mắt, không cẩn thận bảo vệ mắt nó sẽ bị tổn thương. Chân phế, mắt phế thì sẽ thành con người gì đây.
Phan Kiệt đột nhiên xông cửa đi vào làm anh giật mình, cậu ta đập một tập hồ sơ xuống trước mặt anh: "Sếp Hoàng ơi là sếp Hoàng! Thằng nhóc bị đập hôm qua chính là thằng nhãi đã trộm bảo vật của anh vào hai năm trước đấy! Đây này, cái bản mặt của nó tôi nhìn thôi là muốn đập nữa rồi!"
Hoàng Minh Quân cầm tấm hình hồ sơ của Trịnh Anh Tú xem, đồng tử đen láy không tia sáng vốn dĩ một màu băng giá âm u bỗng giãn ra. Lóe lên một chút ánh nắng chứa sắc nâu. Chàng trai trẻ có nụ cười duyên, khôi ngô lại có phần thơ ngây đã làm trái tim lạnh lẽo có thêm nhịp đập.
Minh Quân nhận ra biểu cảm mình quá lộ liễu, lập tức thu hồi không để tên thư ký phát giác nhìn thấy.
Phan Kiệt lải nhải với anh, cái tên nhóc này không được là không được. Ông chủ Hoàng bực mình liền trừng mắt lườm cậu ta. Phan Kiệt câm mồm như hến, yên lặng quan sát ông chủ sẽ xử lý thế nào.
Hoàng Minh Quân hỏi: "Cậu nói đây là tên đã trộm đồ của tôi vào hai năm trước sao?"
Phan Kiệt nói: "Nó vào trại hai năm, giờ mới ra tù. Sếp Hoàng, anh tuyệt đối không được tuyển nó mà chúng ta nên xử lí nó mới đúng. Nhỡ đâu nó là con gián do Kiều Chi Châu cài vào giám sát anh rồi sao?"
Nhíu mày nhớ lại cái đêm hai năm trước mình bị trộm đồ. Minh Quân đã tận mắt nhìn thấy tướng mạo của tên trộm. Hắn ta có vóc người nhỏ nhánh mảnh khảnh, nhưng được cái rất nhanh nhạy. Mọi động tác dứt khoát gọn lẹ, không chút dư thừa nào liền dễ dàng vượt qua hàng vệ sĩ của anh.
Đặc điểm đặc biệt là hắn ta có mái tóc tẩy bạch kim. Tuy không trông rõ dung mạo nhưng anh chắc chắn tên trộm hai năm trước không phải chàng trai trẻ tuấn tú này.
Khi tống cậu trai tên Tú này vào tù, anh không hề hay biết mình đã đẩy người vô tội đi bóc lịch. Chỉ biết mình đã lấy lại được bảo vật của mình.
Bỗng trong lòng dấy lên cảm giác áy náy kỳ lạ mà từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, Hoàng Minh Quân đặt ảnh của Trịnh Anh Tú xuống bàn. Day ấn đường: "Thư ký Kiệt."
Phan Kiệt: "Dạ?"
Đôi mắt xếch liếc lên sắc lẹm như dao vừa được mài dũa, Hoàng Minh Quân trầm giọng: "Bắt nhầm người rồi."
Rùng mình mấy cái, Phan Kiệt cứng đơ người. Cậu ta sợ nhất là ánh mắt này, ánh mắt của tai ương sắp sửa ập đến. Sau đó cậu ta nhướng mày nghi hoặc: "Làm sao mà bắt nhầm được?! Chính tôi đã tận mắt nhìn thấy nó cầm chiếc hộp gỗ màu đỏ của anh mà!"
Hoàng Minh Quân: "Tôi là nhân chứng, tại sao lúc đó không báo với tôi tiếng nào đã bắt người là sao?Để bây giờ tên tội phạm thật sự phải sống nhởn nhơ bên ngoài kia? Cho một người vô tội ngồi tù oan?"
Không thể lường trước được ông chủ Hoàng sẽ tức giận. Phan Kiệt không biết từ lúc nào mà ông chủ lạnh lùng lại biết quan tâm đến người khác, lại là người dưng nữa chứ!
Nếu đúng như ông chủ Hoàng nói, thì chẳng phải mình đã gây ra tội lỗi rồi sao?! Cậu chàng tên Trịnh Anh Tú thật sự bị oan!