Hoắc Trạch hơi sững người, nhớ đến nỗi sợ hãi trong lòng khi vừa mới trọng sinh, cậu vẫn âm thầm cảm thấy Diệp Hành Chỉ đã bắt nạt mình. Đặc biệt là mấy lần Khiết Tịnh Thuật khiến người ta nổi da gà kia, đúng là ác thú vị, xấu xa.
Cậu bưng cốc thủy tinh lên uống một ngụm Coca, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Thực ra tôi cũng không quan tâm đến họ."
Diệp Hành Chỉ không biết Hoắc Trạch đang chửi thầm gì trong lòng, anh nhướng mày hỏi: "Hoàn toàn không quan tâm sao, kể cả bố cậu?"
"Vâng."
Hoắc Trạch ngoan ngoãn gật đầu, khẽ mỉm cười, trông cậu là một chàng trai trẻ hiền lành vô hại, thậm chí còn có vẻ quá hiền lành.
Nhưng Diệp Hành Chỉ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hoắc Trạch nhắc đến bố mẹ và em trai đều có chút thờ ơ, giống như đang kể chuyện cẩu huyết nhà người khác.
Nhưng cậu không hề nhắc đến em gái mình. Trong nguyên tác, cậu rất quan tâm và chăm sóc cô em gái kia.
Diệp Hành Chỉ không định hỏi thẳng, cậu bé muốn nói thì tự khắc sẽ nói. Huống hồ thời gian còn dài, sau này anh cũng có thể tự mình gặp cô em gái họ Hoắc này.
Muốn tìm hiểu bí mật mà Thiên Đạo giấu sau lưng Hoắc Trạch, chỉ nghe một mình cậu kể thì không đáng tin cậy, Diệp Hành Chỉ càng tin tưởng vào những gì mình tận mắt nhìn thấy.
"Nếu cậu không quan tâm, vậy đừng xen vào sống chết của họ, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình." Nói xong, Diệp Hành Chỉ lại cầm thìa xúc một miếng cơm đầy.
Thực ra, câu này nghe có rất nhiều nghĩa khác nhau, cái gì mà sống cuộc sống của mình... Hoắc Trạch có chút không được tự nhiên chớp chớp mắt, thuận miệng đáp: "Vâng, tôi nghe theo ngài."
Sau đó, cậu cũng cúi đầu ăn cơm, hàng mi dài khẽ run dưới ánh đèn, không nhìn rõ sắc mặt.
Diệp Hành Chỉ không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần, luôn cảm thấy không khí trên bàn ăn đang dần trở nên kỳ quái, nhưng cụ thể là kỳ quái ở đâu, thì anh lại không nói nên lời.
Cậu bé này chắc chắn còn che giấu rất nhiều bí mật, thật là, không để người ta bớt lo.
May mà hiện tại có quá nhiều bí mật mà anh muốn tìm hiểu, long khí, ma khí cùng xuất hiện, đủ để Diệp Hành Chỉ suy nghĩ một thời gian, cũng không thiếu chuyện của Hoắc Trạch này.
*
Tuy nhiên, ngay ngày hôm sau, khi vừa nói sẽ sống cuộc sống của mình.
Hoắc Trạch đang chạy bộ bên bờ suối, thì căn nhà tứ hợp viện bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Cậu giật mình, vội vàng chạy về phía có tiếng động, phát hiện ra mái nhà của phòng chính vậy mà bị nổ tung một lỗ lớn, khói đen bốc lên nghi ngút.
Gà Trống Nguyên Soái và Kim Ô hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, một con vừa chạy vừa kêu quang quác, con kia thì "gâu gâu gâu" không ngừng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Ngay sau đó, Ngọc Long cũng chậm rãi đi ra. Con chó béo trắng này, toàn thân bị khói đặc nhuộm thành màu tro đen loang lổ, giống như bị ai đó cố ý vẽ bậy lên...
Hoắc Trạch sững người trong giây lát, sau khi hoàn hồn lập tức cầm bình cứu hỏa xông vào: "Diệp tiên sinh, ngài có sao không?!"
Diệp Hành Chỉ cảm thấy mình không ổn lắm.
Anh toàn thân sạch sẽ, khói lửa căn bản không thể đến gần, nhưng lúc này tâm trạng anh rất nặng nề, trên tay cầm một mảnh kim loại đen sì, hồi lâu không nói nên lời.
Hoắc Trạch không nói gì, một tay kéo anh ra khỏi ghế, nhanh chóng dùng bình cứu hỏa dập tắt ngọn lửa sắp bùng phát.
Sau khi xác nhận không còn chỗ nào bốc cháy nữa, Hoắc Trạch mới thở hổn hển uống cạn một bát trà lớn, rồi lại hỏi: "Diệp tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Hành Chỉ nhìn mảnh kim loại trong tay, vẻ mặt cũng rất nặng nề: "Lò luyện đan của tôi, nổ tung. Bây giờ chỉ còn lại mảnh vỡ này."
Hoắc Trạch nghe vậy im lặng một lúc, u ám hỏi: "Tại sao lại như vậy, rốt cuộc ngài đã làm gì với nó?"
"Tôi muốn luyện chế Hồi Linh Đan vị chocolate, chỉ vậy thôi, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Diệp Hành Chỉ ánh mắt đờ đẫn, giọng nói cứng nhắc, rõ ràng là đang không được tỉnh táo.
Không khí trong phòng quá tệ, khói bay mù mịt, Hoắc Trạch không thể không nắm lấy cổ tay anh, kéo anh ra ngoài sân ngồi trước bàn đá. Diệp Hành Chỉ cũng không phản kháng, cứ để mặc Hoắc Trạch kéo đi kéo lại, giống như một bức tượng người không có cảm xúc.
Thật ra, Hoắc Trạch có chút muốn cười, cậu cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, xoay người đi nấu nước pha trà, rồi rót cho Diệp Hành Chỉ một cốc.
Ngay cả thành cốc cũng bị hun đen, chỉ cần lau nhẹ là có thể rơi ra rất nhiều tro. Hoắc Trạch rửa mấy lần, đáy cốc vẫn còn màu đen, có thể thấy vụ nổ lò luyện đan kia khủng khϊếp đến mức nào.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Hành Chỉ càng thêm nặng nề, anh im lặng uống cạn mấy cốc trà, rồi mới lên tiếng: "Hoắc Trạch, cậu có biết không, từ nhỏ đến lớn, số lần tôi luyện đan làm nổ lò không quá ba lần... Không quá ba lần!"
Hoắc Trạch dở khóc dở cười, dỗ dành anh như dỗ trẻ con: "Vâng vâng, ngài thật lợi hại, thật tuyệt vời."
"Đúng vậy, tại sao lại như vậy?" Diệp Hành Chỉ không nhận ra kỹ năng dỗ dành người khác của Hoắc Trạch, anh vuốt ve mảnh vỡ của lò luyện đan, nghĩ mãi không ra, "Rõ ràng tôi đang luyện đan, chứ không phải nấu cơm, sao cho thêm chút gia vị vào lại nổ tung?"
Hoắc Trạch suy nghĩ một chút, thử đưa ra nghi vấn: "Biết đâu trong mắt lò luyện đan, việc ngài làm cũng giống như nấu cơm thì sao?"
"Có lý," Diệp Hành Chỉ bừng tỉnh đại ngộ, tinh thần và khí thế lập tức khôi phục như ban đầu, anh vỗ vai Hoắc Trạch, "Lần sau cậu luyện đan đi, tôi dạy cho!"
Hoắc Trạch: ... ???
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoắc: Tôi, thực sự sẽ thích người này sao?
Tiểu Diệp: Nhanh chóng thu nhận đồ đệ, kiếp này ta nhất định phải ăn được Hồi Linh Đan vị chocolate!
Tiểu Hoắc: ... Thôi bỏ đi.