Tuy nói không cần "báo thù", nhưng khi nhắc đến những chuyện xảy ra lúc nhỏ, Hoắc Trạch kể rất cẩn thận.
Cậu vô thức vuốt ve thành cốc thủy tinh đang bốc hơi nước, cố gắng thỏa mãn sự tò mò của Diệp Hành Chỉ.
Bởi vì Hoắc Trạch chưa bao giờ quên lý do mà Diệp Hành Chỉ giữ cậu lại--
"Cậu rất kỳ lạ, cần phải nghiên cứu thêm."
Nếu Diệp Hành Chỉ không chủ động hỏi, Hoắc Trạch cũng sẽ không nói ra, cậu phải chừa cho mình một đường lui. Nhưng cậu có thể làm được việc hỏi gì đáp nấy, thái độ phối hợp rất tốt.
Câu nói "có mẹ kế thì sẽ có bố dượng" được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn trong gia đình Hoắc Trạch.
Tuy rằng bố cậu đối xử với cậu cũng không tệ, nhưng rõ ràng, người đàn ông có thể nɠɵạı ŧìиɧ trong thời gian vợ mang thai, rồi sau khi vợ mất lại nhanh chóng cưới người mới về nhà... chắc chắn sẽ yêu thương người vợ mới hơn, chứ không phải đứa con do người vợ trước để lại.
Về mặt ăn mặc, ở, đi lại, chỉ cần qua loa cho xong là được. Mẹ kế hận không thể nắm giữ mọi thứ trong nhà, ngay cả người hầu cũng bị thay đổi mấy lần, Hoắc Trạch không thể sai bảo được ai.
Thậm chí khi còn nhỏ, Hoắc Trạch thường xuyên bị đói, nửa đêm phải lén lút lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng, nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị mắng là ăn trộm.
Nếu bố cậu sắp về nhà, mẹ kế sẽ bắt cậu ăn đủ loại đồ ăn vặt giàu calo trước đó mấy tháng, khiến cậu nhanh chóng béo lên, rồi nhét thêm vài bộ quần áo cũ mà em trai không thích vào tủ quần áo của cậu. Miễn cưỡng ngụy trang, lừa dối qua mắt.
Hoắc Trạch khi còn nhỏ không có điện thoại, không thể liên lạc với bố từ xa, nói cho cùng thì bố cậu cũng không quan tâm đến cậu con trai cả này lắm, chỉ cần bề ngoài ổn là được.
Cho dù cậu có khóc lóc kể lể rằng mình bị mẹ kế và em trai bắt nạt, bố cậu cũng không để tâm, chỉ bảo cậu phải nhường em trai, nói rằng làm anh thì phải ra dáng anh, không thể cả ngày khóc lóc, không có tiền đồ.
Vì vậy, Hoắc Trạch đã tự học nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, ban đầu thậm chí phải trèo lên ghế mới có thể với tới bếp, còn phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và sự chế nhạo của đám người hầu.
Nếu không phải cậu suýt chút nữa bị đói đến mức xanh xao vàng vọt, bị hàng xóm phát hiện ra manh mối, thì mẹ kế rất có thể sẽ không cho cậu cơ hội tự nấu ăn.
Theo lời mẹ kế, bà ta thấy ghê tởm khi phải ngồi cùng bàn ăn cơm với cậu.
Diệp Hành Chỉ nghe đến mức nhíu mày, anh không ngờ Hoắc Trạch lại có gia đình như vậy. Trong nguyên tác hoàn toàn không nhắc đến nửa lời.
"Tại sao bà ta lại đối xử với cậu như vậy? Có cần thiết không?"
"... Bởi vì mẹ kế tôi là bạn gái cũ của bố tôi, bà ta cho rằng mẹ tôi đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để cướp đi tình yêu của bà ta, nên không thể nhìn thấy tôi sống tốt."
Hoắc Trạch nói ra chuyện này, giống như đang kể chuyện của người khác, thậm chí còn có chút cạn lời.
Sau này, Hoắc Trạch dứt khoát không ở nhà nữa, bắt đầu sống ở trường từ cấp hai, mười bốn tuổi đã ra nước ngoài học cấp ba. Lợi ích lớn nhất của việc rời khỏi nhà là được tự do về tài chính, xét cho cùng thì bố cậu tuy không cho được tình thương, nhưng cũng không hề keo kiệt tiền bạc.
Hoắc Trạch không phải là người tiêu xài hoang phí, cậu dùng tiền tiết kiệm của mình để đầu tư, khi còn học cấp ba đã kiếm được một khoản kha khá, đủ để cả đời không phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Nhưng khi mẹ kế biết được tin này, bà ta lại khó chịu, ép bố cậu đưa Hoắc Trạch về nước tham gia kỳ thi đại học, nhất quyết bắt cậu học đại học trong nước. Bởi vì chỉ khi Hoắc Trạch ở trong nước, mẹ kế mới có thể tìm cách khiến cậu sống không tốt, hạn chế hướng đầu tư của cậu.
Bà ta không muốn để Hoắc Trạch quá giàu có, trực tiếp thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.
Vì vậy, Hoắc Trạch chưa bao giờ về nhà vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ngay cả dịp Tết cũng chỉ qua loa về một chuyến rồi đi du lịch với bạn bè.
Kết quả là kiếp trước, cậu đến thành phố B leo núi, lại đúng lúc gặp phải mạt thế, còn bị một đám tang thi bao vây trên núi, sốt cao suýt chút nữa thì không qua khỏi... Tất nhiên, chuyện này Hoắc Trạch tạm thời không định kể cho Diệp Hành Chỉ biết.
Thực ra, kể từ khi độc lập về tài chính, Hoắc Trạch đã sớm không coi người mẹ kế kỳ quặc kia ra gì, bây giờ nghĩ lại, cậu thậm chí còn thấy may mắn.
"Nhờ có bà ta, nên tôi mới có đủ khả năng tự lập, biết làm nhiều món ăn ngon, bị ném vào đâu cũng có thể sống sót. Em trai tôi bị chiều hư quá rồi, mười tám tuổi rồi mà còn chưa từng tự giặt khăn mặt, bây giờ không biết đang ở đâu khóc lóc."
Cậu em trai kém Hoắc Trạch không bao nhiêu tuổi kia, năm ngoái thi đại học trượt hết, dứt khoát ra nước ngoài học đại học "ao làng" để mạ vàng. Kết quả là hai tháng sau đã khóc lóc nói mình bị trầm cảm, xin nghỉ học về nhà ăn không ngồi rồi.
Bây giờ mạt thế ập đến, cả nhà họ được đoàn tụ, thật tốt đẹp biết bao.
Diệp Hành Chỉ gắp mấy miếng sườn trong bát mình cho Hoắc Trạch: "Ăn nhiều vào, không ăn lát nữa lại đói gầy."
Chẳng trách ban đầu đứa nhỏ này lại có vẻ ủ rũ như vậy, chắc cũng có liên quan đến gia đình. Thiên Đạo đúng là không phải người, bắt Hoắc Trạch làm nam chính để làm gì, chẳng lẽ muốn hành hạ cậu đến chết mới thôi sao?
"Vâng, tôi sẽ ăn nhiều, cảm ơn ngài."
Tuy rằng cảm thấy cách nói chuyện của Diệp Hành Chỉ kỳ quái, nhưng Hoắc Trạch nghe xong thì rất vui, lập tức ăn miếng sườn mà anh gắp cho.
"Chẳng trách, trước đây cậu lại cảm thấy tôi bắt nạt cậu," Diệp Hành Chỉ nhìn cậu ăn xong mấy miếng thịt, mới lên tiếng cảm thán, "Những đứa trẻ có trải nghiệm như cậu thường rất nhạy cảm, tôi từ nhỏ đã mồ côi nên tốt hơn một chút, không quan tâm đến tình thân."
Thực ra, trong mắt Diệp Hành Chỉ, không có cha mẹ là điều may mắn nhất, trên đầu không có ai quản thúc, làm việc rất tiện lợi, muốn làm gì thì làm.
Tuy nhiên, suy nghĩ kiểu Thiên Sát Cô Tinh này của anh đã bị các sư huynh đệ ở Tu Tiên giới phản bác mấy lần rồi. Nên lần này Diệp Hành Chỉ nhịn không nói ra.