Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 2

Một vệ sĩ đi tới kéo Lưu Ngọc Bắc ra, nhưng cậu vội vã giữ chặt tay người đàn ông, ánh mắt đầy khẩn cầu. Hương tin tức tố lẫn lộn trong không gian chật hẹp của thang máy, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông nhìn kỹ khuôn mặt Lưu Ngọc Bắc, sau đó phất tay ra hiệu cho vệ sĩ:

“Để đó đã.”

Nghe lệnh, vệ sĩ lập tức buông tay. Lưu Ngọc Bắc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như bản thân vừa được cứu sống.

Người đàn ông giữ lấy cằm cậu, lạnh lùng quan sát một cách kỹ lưỡng. Hương thơm tinh tế từ tin tức tố mạnh mẽ của anh ta lập tức áp đảo mùi thấp kém trong không gian, khiến mọi thứ dường như lắng lại.

Không lâu sau, cậu bị người đàn ông kéo đi thô bạo.

Đến phòng tắm, Lưu Ngọc Bắc bị ném mạnh vào bồn tắm, đầu va vào tường đau điếng. Cơn đau vừa qua chưa kịp nguôi, nước lạnh đã xối thẳng lên người khiến cậu lạnh run, đầu óc lập tức tỉnh táo.

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên cao:

“Tỉnh táo chưa?”

Lưu Ngọc Bắc ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang cầm vòi sen, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống.

“Nếu tỉnh rồi thì biến đi.”

Hương tin tức tố thấp kém trong người cậu giờ đã phai đi phần lớn, tác dụng của chế thành tề cũng gần như biến mất. Nhưng tuyến thể vẫn âm ỉ đau, không thể phát ra hương vị nguyên bản của tin tức tố.

Lưu Ngọc Bắc gượng dậy khỏi bồn tắm, chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã gục thẳng vào lòng ngực người đàn ông, không còn chút sức lực.

Người đàn ông nhíu mày, khó chịu đẩy cậu ra rồi lấy một miếng dán cách ly hương tin tức tố, áp chặt lên tuyến thể sau gáy cậu.

Mùi ngọt nồng vẫn phảng phất trong không khí, khiến người đàn ông hơi khó chịu.

Anh ta bế Lưu Ngọc Bắc đặt lên giường, sau đó gọi điện thoại, ra lệnh cho bác sĩ đến kiểm tra.

Bác sĩ tới rất nhanh, tiến hành khám tổng quát cho Lưu Ngọc Bắc ngay tại chỗ. Người đàn ông đứng một bên quan sát, chờ kết luận.

Bác sĩ ho nhẹ vài tiếng, có vẻ ngập ngừng.

Người đàn ông lạnh giọng nói:

“Không cần vòng vo, cậu ta không phải người thân của tôi, chỉ là tôi nhặt được. Chính cậu ta tự dùng chế thành tề.”

Hiểu ý, bác sĩ liền báo cáo:

“Cậu không sao, nhưng việc thường xuyên sử dụng chế thành tề chất lượng thấp đã gây tổn thương nghiêm trọng đến tuyến thể. Nếu tình trạng này tiếp tục, tuyến thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Với một Alpha, tuyến thể rất quan trọng.”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giấu sau cặp kính hiện lên vẻ không rõ cảm xúc.

Bác sĩ nhanh chóng bổ sung:

“Thân thể cậu vốn yếu, cần nghỉ ngơi và chăm sóc tốt.”

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của Lưu Ngọc Bắc đang nằm truyền dịch trên giường.

“Được rồi, ông có thể đi.”

Bác sĩ như được đại xá, vội vã rời khỏi căn phòng.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, đầu Lưu Ngọc Bắc đau như búa bổ. Tuyến thể nhức nhối như muốn nổ tung, nhưng không thể phát ra hương vị tin tức tố.

Cậu cố ghép nối từng mảnh ký ức mơ hồ của ngày hôm qua, trong đầu hiện lên hình ảnh mờ nhạt của một người đã cứu cậu… Nhưng đó là ai?

Người hảo tâm ấy cứ thế rời đi sao?

Lưu Ngọc Bắc ngồi dậy trên giường. Tiếng "cạch" vang lên khi cửa phòng ngủ bật mở, người đàn ông bước vào, trên tay cầm một bộ quần áo.

“Mặc vào.” Giọng anh ta lạnh lùng ra lệnh.

Lưu Ngọc Bắc theo phản xạ lùi về phía sau. Cậu nhận ra người này. Đây là một nhân vật thường xuyên xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo lớn. Mỗi lần xuất hiện, anh ta đều khiến cả thành phố chấn động. Xong đời rồi, cậu làm thế nào mà lại dây vào một nhân vật tầm cỡ như vậy?

Chung Ly Tuân — đỉnh cấp Alpha, nhà khoa học vĩ đại nhất và trẻ nhất thế kỷ này. Nhiều loại dược phẩm nổi tiếng trên thị trường đều do anh ta nghiên cứu và phát triển. Tuy nhiên, hành vi và cách cư xử của anh ta lại kỳ quái, khó lòng nắm bắt.

Lưu Ngọc Bắc không ngờ mình lại gặp được Chung Ly Tuân, người luôn sống kín tiếng không ra khỏi nhà. Nếu biết trước, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lì trong nhà, không dám bước chân ra ngoài.

Nhưng mà dường như Chung Ly Tuân cũng không hề giống như những gì báo chí miêu tả. Anh ta không chỉ không thấy phiền vì rắc rối của cậu mà còn ra tay giúp đỡ.

“Cảm ơn anh.” Lưu Ngọc Bắc nhìn Chung Ly Tuân, cố nở một nụ cười chân thành.

Chung Ly Tuân nhận ra cử chỉ e dè của cậu. Anh ta nhanh chóng nắm lấy Lưu Ngọc Bắc, kéo mạnh về phía mình:

“Vậy trốn cái gì?”

Dù đã trưởng thành, nhưng do dinh dưỡng kém, Lưu Ngọc Bắc phát triển không hoàn thiện. Cơ thể nhỏ bé của cậu trông chẳng khác gì một Omega, dễ dàng bị Chung Ly Tuân kéo lại. Lúc này, anh ta đứng trước mặt, tỏa ra một áp lực lớn khiến cậu nghẹt thở.

“Không… không trốn.” Nụ cười của Lưu Ngọc Bắc cứng đờ trên mặt. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi vì căng thẳng.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Chung Ly Tuân đặt tay lên tuyến thể sau gáy của cậu, nhấn nhẹ.

“Nếu không muốn giữ nữa thì cho tôi, tôi còn có chỗ dùng. Đừng lãng phí.”

Lưng Lưu Ngọc Bắc lạnh toát, cậu cảm thấy vừa sợ vừa hổ thẹn. Bản năng khiến cậu đưa tay lên chạm vào tuyến thể đang sưng tấy của mình. Những trò nhỏ của cậu, chắc chắn Chung Ly Tuân đã nhìn thấu từ lâu. Nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để từ bỏ tuyến thể, càng không muốn trở thành vật thí nghiệm trên bàn mổ để mặc người tùy ý nghiên cứu.

Chung Ly Tuân chỉnh lại nếp áo một cách chỉn chu, để lại một ánh mắt ngụ ý “tự lo liệu lấy" rồi quay người rời khỏi phòng ngủ.

“Khoan đã!” Lưu Ngọc Bắc vội vàng sửa lại trang phục, lớn gan gọi với theo: “Tôi có thể xin phương thức liên lạc của anh không?”

Chung Ly Tuân dừng chân trước cửa, không quay đầu lại, thản nhiên đáp:

“Không cần. Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”

Lưu Ngọc Bắc chân thành gật đầu, ánh mắt nhìn Chung Ly Tuân đầy kính nể. Quả nhiên, không phải mọi thứ trên báo chí đều đáng tin. Chung Ly Tuân thật ra cũng không phải người vô tình như họ nói.

Tuy vậy, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm Lưu Thành Uyên để hỏi rõ mọi chuyện. Còn việc báo đáp ân tình, tạm thời gác lại đã.

Cậu vội vã rời đi mà không nhận ra trong phòng vẫn còn lưu lại hương thơm nhẹ nhàng từ những quả cam.