Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 1

Đã quá 11 giờ đêm, Lâm An vẫn phồn hoa như ban ngày.

Lưu Ngọc Bắc vội vã từ xe taxi bước xuống, hấp tấp tiến vào trước cửa Tiền Tài Quật.

Dạ Yến – nơi ăn chơi nổi tiếng bậc nhất Lâm An, chốn phồn hoa xa xỉ, nơi kẻ giàu có thi nhau phô trương, và kẻ may mắn có thể một bước thành đại gia nếu gặp thời.

Cha của Lưu Ngọc Bắc nhắn tin nói ông đang uống rượu say bên trong, bảo cậu tới đón. Lưu Ngọc Bắc thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ đi làm, đã khoác lên người chiếc vest ôm sát cơ thể, tôn lên dáng người tinh tế với bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài thẳng tắp, thu hút mọi ánh nhìn.

“Cha, cha sao rồi?” Lưu Ngọc Bắc tìm đến phòng cha mình. Thoáng nhìn, cậu đã thấy Lưu Thành Uyên say mèm, lảo đảo đi về phía cậu.

“Đi theo tao.” Lưu Thành Uyên lắc lư, nói mơ hồ.

Lưu Ngọc Bắc nhanh tay đỡ lấy cha để tránh ông ngã.

Trong phòng, không khí có phần kỳ quái. Ngoài cha cậu ra còn có một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, bụng bia, ngồi trên sofa. Người đàn ông đó không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc Bắc bằng ánh mắt khó chịu, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, khiến người cậu cảm thấy bị rắn độc rình rập.

Lưu Ngọc Bắc rùng mình, chỉ muốn nhanh chóng đưa cha ra khỏi đây.

Trên hành lang, Lưu Thành Uyên bất ngờ lấy ra một ống tiêm, ánh mắt lóe lên sự tham lam. “Hiểu không? Nếu việc này thành công, chúng ta lại có thêm một khoản lớn.”

Thứ trong ống tiêm là loại thuốc đặc chế rẻ tiền, có khả năng tạm thời biến tin tức tố của Alpha thành Omega.

Ở tinh cầu này, số lượng Omega rất hiếm hoi, nên họ được xem là báu vật, thậm chí còn được ưa chuộng hơn cả Alpha. Trong xã hội này, Omega vừa dễ sống hơn vừa có sức hút kỳ lạ đối với Alpha, khiến họ trở thành mục tiêu săn đón.

Lưu Ngọc Bắc và cha mình từng nhiều lần lợi dụng phương pháp hèn hạ này để lừa đảo. Nhưng mỗi lần sử dụng thuốc, tuyến thể của cậu lại sưng đau, thậm chí mất đi một phần tin tức tố.

Cậu không muốn sống như thế nữa. Là một Alpha có tay có chân, cậu muốn tìm cách kiếm sống chân chính.

Tuy nhiên, Lưu Thành Uyên không quan tâm.

Ông ta chỉ nghĩ đến tiền: “Không làm? Vậy thử nghĩ xem cha nhỏ sắp chết kia của mày sẽ thế nào!”

Lưu Ngọc Bắc nghiến răng, nhìn thẳng vào Lưu Thành Uyên, im lặng nhưng ánh mắt đầy quyết liệt.

Lưu Thành Uyên cười khẩy: “Muốn đấu với tao? Còn lâu!”

Cuối cùng, thuốc tiêm bị ném vào thùng rác. Lưu Ngọc Bắc xoay người, bước vào phòng.

Tuyến thể của cậu bắt đầu nóng lên, hương vị tin tức tố rẻ tiền lan tỏa khắp không gian. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Alpha nào cũng phải bấn loạn.

Ngồi trên sofa là một người đàn ông trung niên, nâng ly rượu trên bàn lên và cười nhạt: “Đừng sợ, yên tâm. Chúng ta chỉ nói chuyện thôi.”

Lưu Ngọc Bắc thận trọng đánh giá ông ta, không còn cách nào khác đành nhận lấy ly rượu: “Tôi kính ngài.”

“Tôi họ Chu.”

Người đàn ông nhếch môi cười, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

“Cứ gọi tôi Văn Thành.”

Trong lòng Lưu Ngọc Bắc có chút lưỡng lự nhưng vẫn cố gượng cười: “Ông chủ Chu, tôi uống xong rồi.”

Là nhân viên ở quán bar, tửu lượng của cậu không hề tệ. Kế hoạch của cậu rất rõ ràng: chỉ cần Chu Văn Thành uống ly rượu đã được bỏ thuốc thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.

Nhưng cậu không ngờ lần này, người phản bội lại chính là cha mình.

Sau khi uống cạn ly rượu, Lưu Ngọc Bắc cảm giác toàn thân như bị rút hết sức lực, mềm nhũn, đến cả tầm mắt cũng dần mờ đi.

Cậu muốn đẩy Chu Văn Thành ra nhưng không còn sức, tuyến thể ngày càng nóng hơn. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, mùi tin tức tố rẻ tiền tràn ngập khắp phòng, khiến người ta choáng váng.

Chu Văn Thành thả ra tin tức tố của chính mình, hòa cùng mùi hương trong phòng.

“Buông tôi ra! Tôi không phải Omega!”

Lưu Ngọc Bắc hét lên trong hoảng loạn, giãy giụa điên cuồng. Cậu không thể để chuyện này xảy ra. Cậu là một Alpha, không thể bị kẻ khác chà đạp.

Nhưng dù cố hết sức, giọng cậu vẫn yếu ớt.

Chu Văn Thành cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ má cậu: “Ngọt ngào thế này, sao có thể không phải Omega?”

“Buông tôi ra, buông ra!” Lưu Ngọc Bắc đỏ bừng mặt, suy yếu giãy giụa.

Hương tin tức tố nồng nặc ập vào, khiến Lưu Ngọc Bắc buồn nôn không ngừng.

Ngay sau đó, Chu Văn Thành đẩy cậu ngã xuống ghế sô pha, cả người áp lên, bắt đầu sờ soạng khắp người cậu.

Lưu Ngọc Bắc cảm thấy kinh tởm đến mức muốn nôn mửa, liền cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn giúp cậu tỉnh táo lại đôi chút.

Cậu nắm đại một vật gì đó trên bàn, không màng hậu quả, ném thẳng về phía sau đầu Chu Văn Thành.

"Phanh!"

Chu Văn Thành đổ gục xuống đất. Nhìn thấy máu vương trên sàn, Lưu Ngọc Bắc không kịp nghĩ ngợi, lảo đảo đứng dậy chạy thẳng ra khỏi cửa.

Cả người cậu nóng bừng, đôi chân mềm nhũn như không còn sức lực, cơ thể chao đảo, dường như sắp ngã gục bất cứ lúc nào.

Dẫu vậy, chút đau đớn còn lại đã giúp cậu cố gắng chạy vào được thang máy.

Cửa thang máy vừa mở, cậu lập tức ngã vào một l*иg ngực rắn chắc và ấm áp.

“Cứu… cứu tôi…"

Trong trạng thái thần trí mơ hồ, Lưu Ngọc Bắc yếu ớt cầu xin, tay níu chặt lấy ống tay áo của người đàn ông lạ mặt như kẻ chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Người đàn ông trước mặt trông rất tuấn tú, ánh mắt sắc bén ẩn sau cặp kính gọng vàng, sống mũi cao, môi mỏng nhếch nhẹ đầy lạnh lùng. Anh ta chau mày không vui, giọng trầm thấp cất lên:

“Thật phiền phức.”