Nghiêm Tinh Hàm thở phào:
“Vậy thì tốt, nhất định đừng để bị đánh dấu, nếu không thì sau này có mọc cánh cũng không trốn nổi!”
Hạ Thi Huyền cười gượng hai tiếng. Nghiêm Tinh Hàm nói nghe có vẻ rất có lý. Văn Tư Nguyệt đúng là rất mạnh mẽ, hai người bọn họ đã ở bên nhau suốt ba ngày liền. Cô chỉ tỉnh táo nhất khi vừa mới trốn thoát ra ngoài.
Cô bất giác cảm thấy lời Nghiêm Tinh Hàm rất đúng, càng củng cố quyết tâm đang lung lay của mình.
“Tinh Hàm, cậu nói đúng. Mình sẽ nhắc nhở bạn mình, cảm ơn cậu.” Hạ Thi Huyền nói với giọng nghiêm túc.
Nghiêm Tịnh Hàm khoát tay, đứng dậy:
“Không có gì, à đúng rồi, vừa nãy nhóm làm việc có thông báo, bảo mọi người chiều nay phải họp. Người của tổng bộ tập đoàn YS đến, hình như sẽ công bố chuyện gì đó.”
Hạ Thi Huyền gật đầu, lòng nặng trĩu.
Lúc 2 giờ chiều, tại phòng họp Shion.
Khi Hạ Thi Huyền đến, phòng họp đã chật kín người. Cô khom lưng lẻn vào, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tinh Hàn. Tổng số nhân viên của Shion khoảng một trăm người, ngoại trừ công nhân nhà máy không đến, tất cả những ai có thể tham dự đều có mặt.
Ông chủ đã đến từ sớm, đang chỉ đạo nhân viên phòng hành chính làm việc. Shion khởi đầu từ một xưởng may nhỏ, ông chủ là một người đàn ông trung niên bụng phệ. Trước đây, ông ta từng buôn bán quần áo ở chợ đầu mối, tích góp được ít vốn rồi bắt đầu làm gia công cho các thương hiệu thời trang nhanh hàng đầu. Vài năm trước, ông quyết định thành lập thương hiệu riêng, đầu tư mạnh vào quảng bá.
Nhờ đó, Shion giờ đây cũng tạm chen chân vào hàng ngũ các thương hiệu thời trang nhanh lớn. Hiểu rõ lợi thế của công ty, ông chủ định hướng thương hiệu theo phong cách “High Fashion dành cho giới trẻ”.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, ông chủ dẫn theo các giám đốc, quản lý, đứng trước cửa phòng họp chờ đợi với vẻ sốt ruột.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên, Văn Tư Nguyệt dẫn đầu một đoàn người bước vào, khí thế áp đảo như mây đen kéo đến.
Hạ Thi Huyền rụt đầu lại, hình như cô thấy Văn Tư Nguyệt liếc về phía mình một cái.
Văn Tư Nguyệt vẫn mặc bộ trang phục mà Hạ Thi Huyền từng thấy trên xe, hiển nhiên bước đến ngồi vào ghế chủ tọa, trợ lý của cô ấy đứng ngay phía sau.
Nghiêm Tinh Hàm tặc lưỡi hai tiếng: “Tổng giám đốc của tập đoàn lớn có khác, khí chất đúng là không chê vào đâu được.”
Hạ Thi Huyền mím môi im lặng. Nếu Nghiêm Tinh Hàm biết người mà cô ta cứ tán thưởng chính là Văn Tư Nguyệt – người mà cô vẫn luôn dè chừng, chắc sẽ sững sờ đến nôn ra ba lít máu.
Không khí trong phòng họp trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng thở nhẹ.
Văn Tư Nguyệt ngồi trên ghế chủ tọa, không nói lời nào. Trợ lý bước lên một bước, nói: “Chắc hẳn mọi người đều biết Tập đoàn YS sẽ hoàn tất việc thu mua Shion trong thời gian tới. Khi đó, Shion sẽ do Tập đoàn YS toàn quyền quản lý và đổi tên thành Y-S-Shion. Tổng giám đốc sẽ phát biểu vài lời.”
Văn Tư Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua toàn bộ mọi người, cuối cùng dừng lại một giây ngay vị trí của Hạ Thi Huyền. Cô vội cúi đầu tránh né. Văn Tư Nguyệt thu ánh mắt về, nhìn trống rỗng vào khoảng không trước mặt.
“Tôi đã xem tất cả các mẫu thiết kế do bên thứ ba xét duyệt.” Cô ấy chậm rãi nói, giọng đều đều không chút cảm xúc. “Chỉ có một mẫu đạt tiêu chuẩn của tôi và sẽ được trình diễn trong bộ sưu tập xuân năm sau của Tập đoàn YS vào cuối năm nay.”
Cô ấy dừng lại một chút rồi lạnh lùng tiếp tục: “Còn lại tất cả... không đạt yêu cầu. Phòng thiết kế sẽ bị giải tán ngay lập tức.”
“Sao cô không đi theo lối thông thường?”
Người đầu tiên phản ứng là ông chủ. Ngay trước mặt ông, Văn Tư Nguyệt đã sa thải người của bộ phận thiết kế. Dù người mua lại Shion là tập đoàn YS, ông ta vẫn không vui.
“Văn tổng, quá trình mua lại vẫn chưa hoàn tất, YS đã nhúng tay vào nội bộ Shion như thế... có phải không ổn lắm không?” Ông chủ ngồi cạnh Văn Tư Nguyệt mở lời trước.
Văn Tư Nguyệt dựa vào lưng ghế, hoàn toàn không có ý định trả lời. Trợ lý của cô ấy nghiêng người chắn tầm nhìn của ông chủ, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén: “Ngài đúng là quý nhân hay quên. Công ty chúng tôi đã tiếp xúc với quý công ty từ ba tháng trước, hiện mọi thủ tục đã hoàn tất. Đáng lẽ cuộc họp hội đồng quản trị được lên kế hoạch vào tuần sau, nhưng tổng giám đốc đã quyết định đẩy lên hôm nay. Chẳng lẽ ngài đang bày tỏ sự bất mãn với quyết định đẩy nhanh tiến độ của tổng giám đốc?”