Các cô gái ở quầy lễ tân đều liếc mắt nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Hạ Thi Huyền không biết mình đã bị họ tưởng tượng thành “chim hoàng yến đáng thương” của một nhân vật lớn. Vì để thỏa mãn những sở thích khác người của đại nhân vật, cô chim hoàng yến phải gắng sức phục vụ, làm tròn vai trò của mình.
Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Hạ Thi Huyền, họ nghĩ ngay đến kịch bản cô vừa bị "người lớn" đó ép buộc đến mức thương lượng bất thành, chắc là do đối phương đã đưa ra yêu cầu quá đáng, như "mười mấy lần trong một đêm" chẳng hạn.
“Tiểu tỷ tỷ, cho em xin cái túi nhựa, em muốn gói mang về.” Hạ Thi Huyền đứng dậy, dù trời có sập xuống cũng không quên gói chiếc hamburger còn thừa.
Cô bước đi loạng choạng như hồn ma, cuối cùng cũng đến chỗ Nghiêm Tinh Hàm đang chờ.
“Sao lâu thế? Ngã vào bồn cầu rồi à?” Nghiêm Tinh Hàm càu nhàu.
Hạ Thi Huyền lắc đầu, không muốn nói thêm.
Khi cô nghiêng mặt, Nghiêm Tinh Hàm bất ngờ nhận ra có một dấu môi đỏ chót trên má cô.
“Thi Huyền! Cậu… cậu… mặt cậu có gì kia kìa!”
“Đâu?” Hạ Thi Huyền theo phản xạ liền thò tay vào túi áo định kiểm tra.
Nghiêm Tinh Hàm vội chặn tay cô lại: “Trên mặt cậu có dấu môi! Cậu vừa làm gì vậy hả?”
Hạ Thi Huyền sợ Nghiêm Tinh Hàm sờ vào túi áo phồng to của mình, liền nhanh chóng rút gương nhỏ từ túi quần ra soi. Quả nhiên, trên mặt cô có một dấu môi đỏ tươi.
Cô cau mày hỏi Nghiêm Tinh Hàm có khăn ướt không. Nghiêm Tinh Hàm lục túi, đúng là có một chiếc khăn ướt, liền đưa cho cô.
Hạ Thi Huyền cầm lấy, ra sức lau, như thể khuôn mặt mình là kẻ thù không đội trời chung.
Nghiêm Tinh Hàm nhìn mà không chịu nổi, giật lấy khăn ướt giúp cô lau sạch.
Dù ngốc đến mấy cũng hiểu rằng Hạ Thi Huyền vừa vướng vào một chuyện rắc rối với phụ nữ. Nghiêm Tinh Hàm còn lén nhìn chiếc vòng cổ trên cổ cô, nghĩ rằng người phụ nữ kia chắc chắn không phải dạng dễ đối phó.
“Xong rồi, đi thôi, sắp đến giờ làm rồi.” Nghiêm Tinh Hàm vo khăn ướt thành cục rồi ném vào thùng rác, sau đó cả hai rời khỏi cửa hàng hamburger.
Trên đường đi, Hạ Thi Huyền do dự rất lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Tinh Hàm, mình hỏi cái này nhé... Nếu người từng bỏ rơi cậu, bỗng nhiên quay lại xuất hiện trước mặt cậu, thì theo cậu người đó có ý gì?”
Nghiêm Tinh Hàm nheo mắt như một con cáo già: “Chuyện này à, theo kinh nghiệm của mình thì chắc chắn không đơn giản.”
Nói nhảm! Nếu đơn giản thì cô còn cần phải hỏi sao!
“Đừng nhìn mình như thế, nói cụ thể đi, mình sẽ phân tích giúp.” Nghiêm Tinh Hàm giơ tay đầu hàng.
“Ai nói là mình chứ? Mình hỏi giúp người khác thôi!” Hạ Thi Huyền xù lông phản bác, sống chết không chịu thừa nhận người trong câu chuyện là mình.
“Được được, mình hiểu rồi, là bạn cậu mà! Cụ thể tình huống thế nào thì phải nói ra mình mới phân tích được chứ!”
Hạ Thi Huyền bặm môi, ngập ngừng nói:
“Là như thế này... Bạn mình từng quen một người nhưng bị bỏ rơi vì không phải O. Hai người chia tay, rồi hơn mười năm sau bỗng nhiên gặp lại. Sau vài lần tiếp xúc, người đó dù đã có vị hôn thê vẫn gọi bạn mình là ‘vợ’.”
Còn gần nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, cả hai đi thang máy lên tầng thượng công ty. Nghiêm Tinh Hàm trải giấy ngồi xuống, vỗ đùi đầy căm phẫn:
“Đồ cặn bã A! Chắc chắn là cặn bã! Bảo bạn cậu chạy càng xa càng tốt, đừng để bị chơi đùa!”
Hạ Thi Huyền vén tóc: “Chơi đùa thì chắc không đến mức đó… chỉ là không hiểu đối phương có ý gì?.”
“Này, thế mà còn không gọi là đùa giỡn à! Đã gọi người ta là vợ rồi còn gì! Loại Alpha cặn bã này đúng là ăn trong bát, ngó trong nồi, chỉ muốn trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới! Loại A này là ghê tởm nhất! Thật đấy, chị đây dùng nước mắt và máu để nói cho bạn cậu biết: Đừng mong đợi gì ở nhân gian cả!”
Hạ Thi Huyền nghe mà cau mày, chuyện này đáng sợ quá.
Thấy Hạ Thi Huyền còn ngập ngừng, Nghiêm Tinh Hàm liền tăng thêm liều lượng, nhấn mạnh hơn:
“Loại người đó nhiều trò lắm, nói thẳng ra nhé, có thể làm cậu chết mê chết mệt trên giường đến mức thần hồn điên đảo, như chị đây suýt chút nữa bị một Alpha cặn bã lừa kết hôn!”
“À đúng rồi, bạn cậu với Alpha cặn bã đó... đã làm chuyện đó chưa?” Nghiêm Tinh Hàm tức giận xong lại hỏi thêm một câu.
“Không... không có! Không thể nào có chuyện đó được...” Hạ Thi Huyền nói lắp bắp, lòng đầy chột dạ. Dù gì cũng chỉ là đánh dấu tạm thời, chắc không tính là thật sự làm... phải không?