11.
Không ai quan tâm tâm trạng như trời đất sụp đổ của hoàng tử.
Mẹ kế của cô bé Lọ Lem dẫn nàng đến gặp tôi.
"Hoàng hậu, lâu rồi không gặp ngài.”
"Khi nãy tôi đã gặp công chúa Bạch Tuyết, trông nàng có vẻ rất tươi sáng!"
Đúng vậy, tôi và gia đình Lọ Lem quen biết nhau lâu rồi.
Đều là mẹ kế, chắc chắn hai chúng tôi có chuyện kể mãi không hết. Mẹ kế hơi thở dài: "Lúc trước ngài nói với tôi, nên nuôi dạy con gái theo sở thích của chúng.”
"Ngài nói rất đúng, con gái lớn của tôi đã bắt đầu hành trình chu du thế giới, con gái thứ hai đi bồi dưỡng nghệ thuật, sắp trở thành một hoạ sĩ.”
Bà vỗ tay cô bé Lọ Lem: "Chỉ có mình Lọ Lem mãi không chịu rời khỏi vòng tay mẹ.”
"Nàng nói muốn trở thành nhà thiết kế, để mỗi người phụ nữ đều có thể mặc được bộ quần áo phù hợp bản thân.”
Lời nói chê trách, nhưng thật ra đôi mắt bà chỉ có khoe khoang.
A, không hổ là nữ phụ ác độc.
Bạn xem, nếu không bị cốt truyện ràng buộc thì ai lại đi thích hoàng tử tệ hại?
…
Nhưng cốt truyện có suy nghĩ của riêng mình.
Ở thềm cầu thang, giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem vẫn mất tích.
Trên đường về nhà, ngồi trong xe ngựa của tôi, Cinderella rất ủ rũ.
"Đó là món quà mẹ tặng cho con, thật kỳ lạ, sao biến mất được?"
Mẹ kế kiên nhẫn an ủi nàng: "Không sao, mẹ có thể tặng cho con một đôi khác.”
Cinderella bảo người hầu ngày mai đến tìm tiếp.
Tôi trầm mặc một lát, nghĩ thầm có lẽ Hoàng tử sẽ cầm giày thủy tinh, sau đó đi tuyển phi khắp thế giới.
12.
Quả nhiên, ba ngày sau truyền ra một tin tức, Hoàng tử nhặt được giày thủy tinh.
"Ai mang vừa chiếc giày thủy tinh này thì chính là vương phi của ta.”
Công chúa Bạch Tuyết vốn đang luyện kiếm đặc biệt tìm tôi tám chuyện này.
"Bình thường hắn làm gì thế?”
"Là người thừa kế vương quốc, tại sao hắn không cố gắng học tập?”
"Tại sao không phải nhảy xuống biển thì là nhặt giày, rốt cuộc não hắn làm bằng cái gì thế?"
Nói thật, tôi cũng không hiểu lắm.
Công chúa Bạch Tuyết im lặng thật lâu, sau đó nàng nói: "Hắn không phải người thừa kế vương quốc đủ tiêu chuẩn.”
"Nhất định con dân của hắn đang khổ cực lầm than.”
Công chúa Bạch Tuyết giơ kiếm lên: "Mẫu hậu, chúng ta đi giải cứu người dân khỏi biển lửa đi!”
"Những người bình thường kia sống rất cực khổ, một ổ bánh mì cũng không mua nổi.”
"Nếu người thừa kế một quốc gia người thừa kế chỉ khiến con dân đói khổ, vậy chứng tỏ hắn không xứng với vị trí đó.”
Tôi lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười đứng lên.
"Con gái yêu, con phải biết rằng, ngươi muốn biết rõ, có thể phụ vương con sẽ không đồng ý."
Kiếm dài phản chiếu dung nhan xinh đẹp của nàng.
"Mẫu hậu, con sẽ khiến ngài ấy đồng ý."
Bạn xem, có được quyền lựa chọn, là có thể làm chủ vận mệnh.
…
Công chúa Bạch Tuyết nói, trước đây nàng luôn cảm thấy thế giới này rất kỳ lạ.
"Từ khi con chào đời, mọi người đã nói, con xinh đẹp như thế, nhất định sẽ gả cho hoàng tử dũng cảm nhất.”
"Giống như món quà quý giá nhất đời con chính là gả chồng vậy."
"Cưới được công chúa cũng là một kiểu ca ngợi dũng sĩ."
Ánh mắt nàng mang theo nghi hoặc: "Tại sao vậy? Con chỉ có thể ngồi trong lâu đài cao vời vợi, đợi người chiến thắng đến chọn con. Hoặc là vượt qua biết bao gian khổ, đợi hoàng tử đến cứu.”
"Con muốn trở thành người thắng cuộc, chứ không phải thứ phụ thuộc vào người khác.”
"Dĩ nhiên con có thể làm được, chỉ cần con muốn.”
Để công chúa truyện cổ thích suy nghĩ, nàng sẽ phát hiện, thật ra gả cho hoàng tử chính là cuộc giao dịch lỗ nặng nhất.
Nhân vật chính lương thiện và nữ phụ ác độc không tranh nhau tình cảm của hoàng tử, sẽ phát hiện trên thế giới này vẫn còn nhiều chuyện khác ý nghĩa hơn, mà chuyện nào cũng vui vẻ hơn việc lấy hoàng tử ngàn lần.