Gương Thần Ơi Hỡi Gương Thần

Chương 3

5.

Gương thần suy sụp tinh thần một lát, lại bắt đầu nói tiếng ngoài hành tinh.

"Tôi nói với ngài rồi, ngài làm như thế không có tác dụng gì đâu."

"Dù ngài có làm thế nào thì cuối cùng công chúa cũng phải gả cho hoàng tử."

"Thế giới này chính là như vậy.”

Tôi ném nó vào lò sưởi bên tường, để nó suy nghĩ lại trong lửa nóng.

Đúng là học dở mà đòi làm quan, tôi không kìm được nụ cười của mình…

Tôi xuyên đến đây không phải để nghe nó nói càn nói xiên.

Dù vậy nhưng gương thần vẫn móc mỉa tôi: "Tới lúc đó thì ngài sẽ biết, vô dụng thôi, nhất định công chúa sẽ cưới hoàng tử rồi sống hạnh phúc đến già.”

.....

Ma kính nói đúng, không chỉ đúng mà còn rất thái quá nữa.

Ngày hôm sau, Quốc vương trước giờ vẫn luôn vắng mặt chợt xuất hiện.

Thì ra tôi không phải quả phụ, đây chỉ là cuộc hôn nhân với hình thức góa bụa, nhưng ông ta không chết thật, chỉ đi xa mà thôi.

Nhìn lâu đài của tôi, con gái của tôi, tài sản vàng bạc của tôi.

Lại nhìn ông dà tự dưng quay về này.

Tôi đột nhiên cảm thấy, ông ta cket cũng không sao.

Quốc vương cười lên có vẻ rất hiền hậu, đi đến trước mặt tôi và công chúa Bạch Tuyết.

"Người vợ thân yêu, con gái yêu dấu của ta.”

Tôi rất mất bình tĩnh: "Nói mọe ra luôn đi!"

Quốc vương như chương trình đã được cài đặt sẵn, ông ta không dừng lại vì câu chửi của tôi.

"Ta sắp phải đi xa, lúc quay về, hai người có muốn lễ vật gì không?"

Cảnh này quen quen.

Tôi chưa kịp lên tiếng, công chúa Bạch Tuyết ở bên cạnh đã cười với cha: "Cha, cha hái cho con một bông hồng nhé.”

Tôi biết rồi!

Đây là hái hoa, để hoàn thành cái kết cổ tích mà dứt khoát cho tôi hái hoa của Người đẹp và Quái vật.

Gương thần ở sau lưng tôi nói nhỏ: "Nhất định câu chuyện sẽ xảy ra, trong thế giới cổ tích, cuối cùng công chúa vẫn sẽ gặp hoàng tử!"

Tôi mỉm cười nhìn gương thần, thấy nó bắt đầu giả chết.

Ai nói cốt truyện chắc chắn không thay đổi?

Ít ra thì, Nàng tiên cá đã không lưu luyến si mê hoàng tử, không phải sao?

Tôi không muốn đi theo cốt truyện, hết cách rồi, tôi là kiểu người nặng 50kg nhưng trong đó có tới 49kg phản nghịch.

Dựa vào cái gì mà các công chúa xinh đẹp của tôi chỉ có thể tồn tại với tư cách là vật sở hữu của hoàng tử?

6.

Trong ánh mắt khϊếp sợ của gương thần, tôi bắt đầu diễn xuất.

Tôi nắm lấy Quốc vương: "Ngài chỉ mới về thôi mà sắp phải đi tiếp rồi sao?"

Quốc vương nghi hoặc, trầm tư, bắt đầu nhớ lại tại sao bây giờ mình mới xuất hiện.

Ông ta vỗ đầu: "Đúng nhỉ, sao ta đi xa mãi thế?"

Chứ gì nữa, bỏ vợ bỏ con đi lung tung khắp nơi, không lẽ ông là blogger du lịch, quanh năm suốt tháng không về nhà?

Đại Vũ trị thủy còn biết đi ngang nhà mình ba lần nữa đấy(*).

(*) Đại Vũ trị thủy: Đại Vũ (Tung của) đi trị thủy 5 năm, đi ngang nhà mình ba lần nhưng không vào nhà.

"Bệ hạ, ngài quên mất con dân của ngài rồi ư?"

"Ngài luôn không ở nhà, thì ai sẽ chăm nom con dân của ngài?”

"Là một quốc vương, thần dân tín nhiệm ngài như thế, sao ngài có thể bỏ mặc trách nhiệm mà đi tuần du được?"

Muốn ra ngoài bay nhảy?

Chăm chỉ làm việc cho tôi!

Quốc vương bị những lời nghiêm nghĩa chính của tôi khuyên ngăn, ông ta quyết định không đi nữa, ở nhà trị vì quốc gia.

Tôi tiếp tục góp một viên gạch: "Đúng vậy đúng vậy! Vinh dự cao nhất của một quốc vương chính là cuộc sống ấm no hạnh phúc của người dân!"

Quốc vương ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nàng nói đúng! Bây giờ ta sẽ đi làm việc, trở thành một quốc vương tốt!"

Tôi cười hì hì, dù gì cũng phải có người mang trọng trách đi trước, tại sao không thể là quốc vương?

Gương thần trầm mặc, gương thần suy tư, gương thần ckầm kảm.

Nhưng tôi vẫn chưa ngừng chiến.

Quay người lại, tôi hỏi công chúa Bạch Tuyết: "Con gái yêu, con thật sự muốn có một đóa hồng ư?"

Công chúa Bạch Tuyết nhíu nhíu mày.

Oaaaaa! Con bé thật sự rất đẹp!

Nàng nói: "Con cảm thấy con không quá muốn, nhưng mọi người đều nói công chúa thích hoa hồng."

Tôi vỗ vai nàng: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, con muốn thích cái gì thì cứ thích cái đó!"

Gương thần nhe răng trợn mắt: "Ngài không được chửi người khác trước mặt công chúa!”

Tôi không quan tâm đến nó, chỉ cổ vũ nhìn về phía công chúa Bạch Tuyết.

Hai mắt công chúa Bạch Tuyết sáng ngời: "Mẫu hậu, con biết rồi.”

"Con muốn một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén!"

Tôi: ???

Không nhất thiết phải quay ngoắt 180 độ thế đâu.

"Tại sao?”

"Không có tại sao, chỉ là con thích thôi.”

Nói rất hay, không có tại sao, thích chính là lý do.

Chỉ cần nàng bằng lòng, nàng có thể thích bất cứ thứ gì.