Gương Thần Ơi Hỡi Gương Thần

Chương 2

3.

Hoàng tử rất hoang mang.

Hắn không hiểu tại sao ba người phụ nữ này thờ ơ với mình.

Nhưng hắn cố chấp cho rằng người cứu mình nhất định là vị công chúa này.

Hoàng tử hăng hái khom lưng: "Hỡi công chúa mĩ lệ, ta có thể mời nàng đến tòa thành của ta không?"

Tôi tát bay hắn.

Thứ gì mà cũng dám thả thính gái trước mặt tôi?

"Mặt cậu dày thế, mới gặp mà đã dụ con gái người ta về nhà mình."

Hoàng tử định giải thích: "Hoàng hậu, ngài đố kỵ với vẻ đẹp của công chúa ư?"

Nhìn cái mỏ heo của hắn đóng rồi mở, không nói được một câu tiếng người, tôi không khỏi tức giận.

Ngứa tay, muốn vả vào miệng hắn một cái.

"Đố kỵ cục kít nhà cậu!”

"Tôi đố kỵ cậu còn nhỏ quá, tôi muốn làm tổ tiên nhà cậu!“

Tôi xuyên qua không phải để Hoàng tử nhét chữ vào mồm.

Trong lúc nói chuyện, Nàng tiên cá đã nhảy xuống biển, trốn sau tảng đá ngầm, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Tôi túm lấy Hoàng tử, trong tiếng kêu hoảng hốt của hắn, nhấn đầu hắn xuống nước.

"Thấy rõ chưa? Đó mới là ân nhân cứu mạng của cậu!"

Hoàng tử như con ngỗng nhúng nước sôi, lắp bắp: "Sao, tại sao có người cá ở đây!”

"Nhà cậu ở biển à, hỏi nhiều thế?”

Tôi chỉ vào nàng tiên cá: "Lúc nãy nàng đưa cậu lên bờ, tôi và Bạch Tuyết đều chứng kiến."

Đầu óc Hoàng tử đứng máy, đưa mắt nhìn công chúa Bạch Tuyết, lại quay đầu nhìn nàng tiên cá.

Sau đó, hắn bỗng hiểu ra: “Ta biết rồi!”

Hắn chỉ vào công chúa Bạch Tuyết: "Nàng mến mộ ta, nên mới cướp công lao cứu ta!”

Tôi: ???

Hắn vẫn đang lảm nhảm, vẻ mặt đắc ý: "Công chúa nào cũng muốn cưới hoàng tử, nàng muốn gả cho ta.”

"Tuy nàng nói dối, nhưng ta có thể tha thứ nàng.”

Tôi đá hắn bay thẳng vào vũng nước đọng, thằng cha ảo tưởng sức mạnh này!

4.

Sau khi tạm biệt Nàng tiên cá, trên đường về công chúa Bạch Tuyết đầy tâm sự.

Tôi hỏi nàng sao thế.

Nàng nói: "Mẫu hậu, con không hiểu. Bọn họ nói với con, một cô công chúa cưới được hoàng tử mới được gọi là công chúa thực sự.”

“Nhưng con không thích chàng Hoàng tử đó.”

Tôi cười cười, đúng là thấy tận mắt nghe tận tai mới tường tận.

Không có ai vừa sinh ra đã mang não yêu đương, nếu có vậy thì nhất định là đã bị tẩy não rồi.

"Con là công chúa, là con gái của Quốc vương, con có rất nhiều lựa chọn, không nhất định phải cưới hoàng tử mới được.”

"Con có thể không lấy chồng luôn được không?”

"Chỉ cần con đồng ý, làm gì cũng được.”

Bạch Tuyết im lặng suy nghĩ.

"Dù không cưới hoàng tử, nhưng con vẫn có thể trở thành một công chúa thực thụ ư?"

Tôi gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, con gái yêu của ta!”

"Con xinh đẹp, lương thiện mà tôn quý, không những trở thành công chúa thực sự. Chỉ cần con muốn, con còn có thể trở thành một nữ chiến sĩ thực sự, một Nữ vương hợp lệ.”

"Cuộc đời có rất nhiều lựa chọn, ai nói với con lấy chồng mới được tính là đủ tư cách?”

Gương thần trên tường uể oải: "Ngài thật hồ đồ!”

"Nếu công chúa không cưới hoàng tử thì còn gì là công chúa nữa!"

Tôi liếc cái gương, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng ép tôi đấm cậu lúc đang vui."

Gương im ru.

Dẫu sao cũng không phải lần đầu tôi ném nó vào lò sưởi bên tường.

Công chúa vốn chính là công chúa, có hoàng tử hay không thì nàng vẫn là công chúa.