Vân Thừa Kế tựa trên chiếc giường La Hán, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, mọi người đã quen với hương vị này từ lâu.
Từ bảy năm trước, thân thể Thái nữ ngày càng yếu, thái y bó tay, chỉ biết kéo dài ngày nào hay ngày ấy.
Thái nữ bệnh tật, chính là nguyên nhân khiến các Hoàng nữ khác dấy động. Nếu thân thể nàng tốt, với công lao của nàng, chẳng ai dám nảy ý tranh đoạt ngôi vị.
“A Hoài chắc nghĩ rằng có con, mẫu hoàng sẽ dành cho nàng một cơ hội. Nhưng nàng không biết mẫu hoàng của chúng ta vô tình đến nhường nào.”
Trong hoàng thất, không có thứ gọi là tình cảm. Gϊếŧ mẹ, hại con, hãm hại chị em… ai chưa trải qua không thể tưởng tượng hết hiểm độc trong đó.
Một nội quan đứng gần xót xa nói: “Điện hạ, Sở Tương Vương điện hạ luôn đối nghịch với ngài. Hay để nàng chịu chút thiệt thòi, mà học khôn ra?”
“Nếu không, nàng sẽ càng gây thêm phiền phức cho ngài.”
“Vả miệng.” Vân Thừa Kế lạnh lùng lên tiếng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng vả mặt vang lên không ngừng. Phải đến hơn hai mươi cái, nàng mới ra lệnh dừng lại.
“A Hoài và Bổn cung đều là con của mẫu hậu, nàng không phải phiền phức. Ta không muốn người Đông Cung có suy nghĩ này, hiểu chưa?” Giọng nàng vốn nghiêm nghị, nhưng vì bệnh tật mà trở nên nhẹ nhàng, yếu ớt.
Dẫu vậy, chẳng ai dám xem nhẹ lời nàng. Được phong Thái nữ năm thứ hai sau khi Hoàng thượng đăng cơ, suốt hơn hai mươi năm, uy nghiêm của nàng đủ khiến kẻ khác kính sợ.
Tên nội quan tự vả mình rất mạnh, chẳng dám nương tay, nghe nàng nói liền vội vàng quỳ xuống, lắp bắp: “Dạ… điện hạ…”
Giọng Vân Thừa Kế dịu lại đôi chút: “Chuyện này không được nhắc lại. Lui xuống bôi thuốc đi.”
“Nô tài cáo lui.”
Nội quan rời đi, Vân Thừa Kế tiếp tục phân phó: “Ảnh thủ, bên A Hoài, phái thêm vài bóng vệ bảo vệ.”
Nàng tùy ý đặt một quân cờ xuống, khẽ thầm thì: “Gió sắp nổi rồi.”
Trong bóng tối, có tiếng đáp nhỏ, rồi không còn lời nào nữa.
Vân Thừa Kế như tự nói với mình: “Nếu giam A Hoài lại, nàng có ngoan không nhỉ?”
Trong cơn mộng mị, Vân Thừa Hoài chợt cảm giác cánh tay truyền đến một trận đau nhói, bừng tỉnh dậy. Mở mắt, nàng bắt gặp bóng dáng Thẩm Lưu Niên đang được Nam Linh dìu ra khỏi phòng, thần sắc bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng, Thẩm Lưu Niên là cố ý. Hai lần giẫm lên cánh tay nàng, lần trước khi ngủ, lần này vừa tỉnh dậy. Thật đúng là khó sống mà!
Vân Thừa Hoài còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Thẩm Lưu Niên đã ngoái lại nhìn nàng một lượt, tựa như đang dò xét vì sao nàng không làm khó dễ, dù vừa bị giẫm lên cánh tay.
Mới tỉnh giấc, đầu óc nàng vẫn mơ hồ. Trong cơn mơ màng, nàng lại nhớ đến mục tiêu của mình: phải ôm chặt đùi Thẩm Lưu Niên. Nghĩ thế, nàng đâu dám sinh sự, chỉ đành vừa xoa cánh tay đau nhức, vừa từ trong chăn chậm rãi bò ra.
Nam Linh đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, thầm thở phào khi thấy Vân Thừa Hoài không nổi giận. Nhưng ánh mắt nàng lại thoáng kinh hãi khi bắt gặp cái nhìn u oán mà Vân Thừa Hoài ném về phía chủ nhân mình.
Thẩm Lưu Niên khẽ cong khóe miệng, trong lòng cười nhạt. Nàng chẳng tin có người nào lại có thể đột nhiên thay đổi tính tình trong một đêm. Người tỉnh táo có thể giả bộ, nhưng làm sao đến trong mộng cũng có thể che giấu?
Vừa rồi, phản ứng của Vân Thừa Hoài lộ rõ sự mơ hồ và bất đắc dĩ. Rõ ràng biết là nàng, nhưng lại chẳng dám phản kháng, ngược lại còn như đang chiều chuộng nàng. Ánh mắt ấy, vừa buồn cười lại có phần... khả ái, còn mang theo một chút cảm giác khiến người khác động lòng.
Nàng không tin Vân Thừa Hoài – người từng khiến bản thân lâm vào cục diện này – chỉ sau một đêm đã hoàn toàn thay đổi. Nếu thế, lẽ nào trước kia Vân Thừa Hoài vốn là giả vờ, hay rằng... người trước mặt không còn là Vân Thừa Hoài?
Ý nghĩ ấy khiến nàng bật cười nhạt. “Vân cẩu” không phải “Vân cẩu” thì còn có thể là ai?
Bước ra ngoài, Thẩm Lưu Niên thấy các quản sự bà tử đã đứng xếp hàng chờ đợi trong gió lạnh, từng người run rẩy không ngừng. Nàng cố ý kéo dài thời gian, bảo người thắp một nén hương, lại để Nam Linh hầu hạ mình trang điểm, uống xong một chén trà, đợi hương cháy hết mới thong thả bước ra.
Về phần Vân Thừa Hoài, nàng chật vật tự mình chỉnh lại tóc tai. Gọi là chỉnh lại, nhưng thực ra cũng chỉ cột thành một đuôi ngựa đơn giản, cài phát quan rồi dùng trâm cố định.
Theo quy củ, sau lễ thành niên, Càn Nguyên phải búi tóc gọn gàng, nhưng Vân Thừa Hoài tóc quá dày, thiếu dụng cụ, không cách nào làm được, đành buộc qua loa. Dáng vẻ ấy, nhìn chẳng giống vương giả, ngược lại càng giống một hiệp khách phiêu bạt.
Khi đến phần thay y phục, nàng hoàn toàn lúng túng, muốn nhờ Thẩm Lưu Niên, nhưng chắc chắn đối phương sẽ không quan tâm. Mà chủ tử đã không để ý, đương nhiên bọn hạ nhân cũng chẳng dám xen vào.