Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Trong Truyện Mang Thai Bỏ Trốn

Chương 15

"Lại là do Bát hoàng nữ sinh ra."

Bát hoàng nữ vốn không được yêu thương, mẫu phi của nàng từng được sủng ái, nhưng sau khi bị phát giác dùng tà thuật hại vua, đã bị ban chết. Từ đó, Bát hoàng nữ bị ghẻ lạnh, đến nay hai mươi hai tuổi vẫn không được phong vương.

Người đời thường nói, mẫu thân nhờ có hài tử mà vinh hiển, nhưng thực ra là mẫu thân được sủng ái trước, hài tử mới được trọng vọng.

Chỉ khi mẫu thân không có địa vị cao, cũng chẳng được ân sủng, mới có chuyện nhờ hài tử mà được nâng đỡ.

Cảnh ngộ của Bát hoàng nữ liên quan mật thiết đến mẫu thân của nàng.

Hoàng gia là thế, gia đình quyền quý cũng như vậy, thậm chí người bình thường cũng không khác.

Thẩm Lưu Niên không cho rằng, việc nàng hoài thai có thể thay đổi được thái độ của Vân Thừa Hoài đối với nàng.

Hai người đã thành thân được nửa năm, cục diện đã định, không thể thay đổi. Theo như nàng hiểu về Vân Thừa Hoài, người này tuyệt đối không từ bỏ tham vọng với ngôi vị hoàng đế.

Hài tử trong bụng nàng, có lẽ sẽ khiến hoàng thượng suy xét lại, trao cơ hội cho Vân cẩu đoạt lại ngôi vị kế thừa.

Có lẽ, Vân Thừa Hoài chính là nghĩ như vậy, nên mới đặc biệt coi trọng hài tử trong bụng nàng.

Không chỉ nàng nghĩ thế, mà ngay cả tỳ nữ bên cạnh nàng cũng đều tin như vậy.

"Chỉ e rằng, Vương gia đang đặt hết hy vọng vào hài tử trong bụng cô nương mà xoay chuyển tình thế." Từ ma ma bước lên một bước, trầm giọng mà nói.

Từ ma ma là người theo Thẩm Lưu Niên làm của hồi môn, từ cách bà vẫn luôn gọi nàng là "cô nương" có thể nhận ra rằng, những người của Thẩm gia khi thấy cô nương nhà mình chịu khổ ở Vương phủ đều mang nỗi bất bình trong lòng.

Thẩm Lưu Niên khẽ cười lạnh, "Xoay mình? Nàng ta dựa vào cái gì?"

Vân cẩu, thân phận cao quý đến nhường nào, nếu nàng ta có chút đầu óc, hẳn đã không rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.

Đây chỉ mới là khởi đầu, Thẩm Lưu Niên nhìn rất rõ ràng: một khi Vân Thừa Hoài phạm sai lầm, thì không chỉ là lệnh cấm túc một tháng đơn giản như hiện tại, mà rất có thể sẽ bị giam lỏng suốt đời trong Vương phủ, chẳng thể nào bước ra ngoài.

Thế nhưng Vân cẩu lại không nhận ra điều đó, cứ ngỡ rằng việc cưới nàng chính là lý do khiến bản thân xa rời hoàng vị.

Hoàng nữ chưa lập gia đình đâu chỉ có mình Vân Thừa Hoài, tại sao lại chọn cưới nàng? Chẳng qua là hoàng đế đã sớm chán ghét nàng ta mà thôi.

Từ ma ma có phần lo lắng, "Nhưng cô nương, bây giờ người đã mang thai, nếu Sở Tương Vương không đạt được mục đích, ta sợ rằng..."

"Không cần lo lắng, dù sao thì kết cục cũng chẳng thể nào tệ hơn hiện tại."

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Thẩm Lưu Niên từ một tiểu thư khuê tú được gia đình yêu chiều, trở thành một Vương phi sống nhờ cửa người, chịu đủ khổ nhục, chỉ còn hư danh mà thôi.

Nàng sớm đã quen với điều đó. Khi đã thích ứng, nàng quyết sẽ không dễ dàng chịu thua.

Bất kể sự khác thường của Vân Thừa Hoài là vì điều gì, chỉ cần không làm tổn thương nàng và những người bên cạnh nàng, như vậy đã đủ.

Nhưng Thẩm Lưu Niên không phải kẻ chỉ ngồi chờ kết quả. "Người của Lý Chiêu Hiền, khi nào tới?"

"Cô nương, thật sự muốn gặp người của Thái nữ Bắc Tề sao?" Nam Linh có chút lo lắng.

"Ừ."

Thẩm Lưu Niên không giải thích. Nàng hiểu rõ nỗi lo trong lòng những người xung quanh. Ở Nam Tần mà gặp người của Thái nữ Bắc Tề, một khi bị phát giác, chính là tội chết.

Nhưng nếu kẻ khác không để nàng sống, vậy thì mọi người cùng chết.

Nếu nàng không sống được, nàng nhất định sẽ cầm dao găm, tự tay đâm thẳng vào tim Vân Thừa Hoài trước tiên.

Vân Thừa Hoài ngồi trong thư phòng ở tiền viện, không hề hay biết rằng, có một lưỡi dao bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thẳng vào tim mình.

Dẫu có biết, nàng cũng chẳng để tâm, vì chẳng phải nàng đang cố gắng thay đổi suy nghĩ của Thẩm Lưu Niên hay sao?

Ít nhất, trước khi có thể đảm bảo mình không bị giam cầm, nàng phải ngăn cản Thẩm Lưu Niên rời khỏi Vương phủ.

Rốt cuộc, sự rời đi của Thẩm Lưu Niên chính là cái cớ để Hoàng đế giam cầm nàng.

Vân Thừa Hoài ngồi trước án thư, tùy ý cầm một quyển sách bên cạnh lên, lật vài trang qua loa.

Khi bước vào thư phòng, nàng không hề tùy tiện tra xét, bởi An Viễn luôn theo sát nàng. Nếu nàng tỏ ra quá hiếu kỳ, e rằng sẽ để lộ sơ hở.

Việc nàng cần làm sau đây đòi hỏi một môi trường an toàn và kín đáo.

“An Viễn.”

“Có thần, Điện hạ.”

Mỗi khi nàng lên tiếng, An Viễn luôn phản ứng ngay lập tức, quả thật rất đáng tin cậy.

“Hãy đi chọn vài món bổ dưỡng phù hợp cho phụ nữ mang thai, mang đến cho Vương phi.”

Mang thai thì phải ăn những món bổ mà không khiến tăng cân quá nhiều, nếu không, đứa trẻ lớn quá sẽ không tốt cho mẫu thân.

An Viễn vừa định rời đi, nàng lại dặn thêm: “Nhớ đưa qua cho phủ y xem trước, xác nhận có thể dùng cho người mang thai.”