Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Trong Truyện Mang Thai Bỏ Trốn

Chương 14

Thực ra, suy nghĩ của Vân Thừa Hoài chịu ảnh hưởng từ thế giới hiện đại. Trong mắt những người thời này, nàng đã rất khoan dung.

Ở thời đại tôn sùng hoàng quyền, sinh tử của nô bộc chỉ là một câu nói của chủ tử. Đa số, những kẻ phạm lỗi đều bị đánh đòn, lưu đày, hoặc tệ hơn là mất mạng.

Còn nàng, chỉ đuổi về nhà, không để họ chịu bất kỳ tổn thương nào. Xét trong xã hội này, đây đã là sự nhân từ hiếm có.

Vì vậy, khi An Viễn bước vào, Tiết ma ma cùng Lan Bình chẳng dám ở lại lâu.

An Viễn không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc. Nếu để bị lôi ra khỏi vương phủ, thể diện của họ sẽ chẳng còn. Lan Bình còn chưa gả đi, làm sao chịu nổi nhục nhã này?

Nghĩ đến đây, hai mẹ con họ đành lặng lẽ rời đi, không dám nói thêm lời nào.

Ngắm nhìn bóng dáng bọn họ ly khai, Vân Thừa Hoài nhẹ nhàng khụ một tiếng, cất lời: "Từ nay trở đi, mọi việc trong chính viện đều do Vương phi định đoạt. Các ngươi phải nghe lời Vương phi, rõ chưa?"

"Vâng, Điện hạ." Những tỳ nữ còn lại vội vàng đáp ứng.

Tiết ma ma cùng Lan Bình đều bị đuổi ra khỏi phủ, các nàng dù có to gan đến đâu cũng không dám chống đối. Nếu không cẩn thận, chỉ e là bị đánh roi đến gãy xương.

Vân Thừa Hoài không rõ những suy nghĩ vụn vặt của hạ nhân, chỉ biết rằng, nếu toàn bộ phủ Vương thành thật cung kính, coi Thẩm Lưu Niên như Vương phi chân chính, thì đó chính là điều tốt lành cho nàng.

Thẩm Lưu Niên được thoải mái, nàng cũng an tâm.

Thẩm Lưu Niên đứng bên cạnh khẽ nhíu mày. Những kẻ từng khi dễ nàng, nàng quyết không dễ dàng bỏ qua. Một khi nàng rời khỏi nơi này, toàn bộ những kẻ từng sỉ nhục nàng hoặc gia tộc Thẩm gia của nàng, đều phải trả giá đắt.

Tiết ma ma châm chọc nàng, Lan Bình nhắm vào những người hồi môn của nàng – cả hai đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Nàng vốn định tự mình xử lý bọn họ, không ngờ Vân Thừa Hoài lại đột nhiên thay đổi, đem người mà chính nàng tin tưởng nhất là Tiết ma ma cùng Lan Bình trục xuất khỏi Vương phủ.

Chỉ tiếc, chỉ là trục xuất mà thôi, thật sự quá nhẹ nhàng với bọn họ.

Hành động này của Vân Thừa Hoài khiến Thẩm Lưu Niên cảm thấy dường như nàng đang tính toán điều gì đó.

Nhưng thật ra Vân Thừa Hoài nào có tính toán được gì, nàng chỉ lo giữ mạng sống của chính mình, thậm chí còn đôi chút lo lắng cho đôi chân của Thẩm Lưu Niên.

Đêm qua, nàng quỳ lâu như vậy, hơn nữa còn đang hoài thai. May mắn thay, thân thể Thẩm Lưu Niên vốn khoẻ mạnh, bằng không, qua một hồi giày vò như thế, chỉ e đã chịu không nổi.

Thẩm Lưu Niên không mắc phong hàn, có lẽ nhờ vào nền tảng luyện võ từ trước.

Nghĩ đến đây, Vân Thừa Hoài cảm thấy bản thân cũng nên sớm rèn luyện lại võ công mà tiền thân từng sở hữu. Ở thời cổ đại, y thuật không phát triển, một cơ thể khỏe mạnh vẫn là điều tối quan trọng.

Tuy Thẩm Lưu Niên không bị phong hàn, nhưng quỳ lâu như vậy, đầu gối ắt hẳn đã rất nghiêm trọng.

Sáng sớm, khi nàng thức dậy, Vân Thừa Hoài nghe thấy tiếng hít lạnh của tỳ nữ Thẩm Lưu Niên. Chắc chắn là do nhìn thấy vết thương ở đầu gối của chủ nhân mà không khỏi đau lòng.

Lúc mới thức dậy, tỳ nữ vẫn chưa kịp bôi thuốc cho Thẩm Lưu Niên. Các nàng định chờ về chính viện mới bôi thuốc, nhưng lại bị giữ lại nơi này.

Nghĩ đến việc bôi thuốc cần phải cởi bỏ quần áo phần dưới, có sự hiện diện của mình thật không tiện, Vân Thừa Hoài bèn thấu hiểu mà lên tiếng: "Nam Linh, chăm sóc tốt cho Vương phi. Nhớ bôi thuốc cho nàng, buổi sáng và tối gọi phủ y đến bắt mạch an thai cho nàng."

Nam Linh là tỳ nữ thân cận của Thẩm Lưu Niên, càng được tín nhiệm hơn so với hai tỳ nữ khác.

Vừa nói, Vân Thừa Hoài vừa đứng dậy: "Bản vương ra tiền viện đây. Đến bữa trưa, ta sẽ quay lại dùng cơm cùng Vương phi."

Nói xong, nàng dịu dàng nói riêng với Thẩm Lưu Niên: "Phu nhân, ta đi trước đây."

Thẩm Lưu Niên im lặng: "..."

Vân Thừa Hoài chỉnh lại y phục, trước khi rời đi còn liếc nhìn Thẩm Lưu Niên một cái. Thấy sắc mặt nàng tỏ rõ sự bất mãn, nàng biết rõ đối phương không muốn nàng ở lại.

Nhưng biết làm sao được? Lòng cầu sinh mãnh liệt không cho phép nàng lơ là, nàng nhất định phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Không có gì quan trọng hơn việc ở bên "vợ", à... ở cổ đại thì nên gọi là thê tử hay phu nhân mới đúng.

Vân Thừa Hoài bước ra khỏi viện, không hay biết rằng sau lưng, có một ánh mắt dõi theo nàng rất lâu.

"Ngươi nói xem, trong hồ lô của Vân cẩu, rốt cuộc bán thứ thuốc gì?"

Trong phòng, chỉ còn lại chủ tớ Thẩm Lưu Niên. Nàng dựa vào giường La Hán, lười nhác ngước mắt lên.

Nam Linh nửa tin nửa ngờ mà nói: "Có lẽ là vì... hài tử? Hiện tại, dưới gối bệ hạ, hoàng nữ Càn Nguyên đông đảo, nhưng hoàng tôn Càn Nguyên chỉ có một, lại là..."