"...... Hà Hoan, ngươi dám động tay đánh ta?" Chu Đại Hổ phủi bụi trên mặt, trừng mắt Hà Hoan.
Hà Hoan dùng đòn gánh của Nam Bắc móc lại giày, lườm Chu Đại Hổ, "Đồ ngu, là ta dùng chân."
Chu Đại Hổ tức giận chỉ vào chân Hà Hoan: "Lão tử chưa thấy ca nhi nào lại cởi giày trước mặt hán tử! Nương ta nói, cái này gọi là không biết kiềm chế!"
Hà Hoan "Phi" một tiếng, mắng: "Ta đi ngươi đại gia, đồ cẩu, lớn lên như quỷ mà còn không biết xấu hổ chỉ trỏ người khác, đào ba thước đất cũng không tìm ra nửa khuôn mặt ngươi."
"Nương ta nói, ngươi cả ngày quậy với hán tử, tất nhiên không phải cái gì an phận, may lão tử không cưới ngươi, bằng không thật là xui xẻo tám kiếp, thực xin lỗi Chu gia liệt tổ liệt tông!"
Chu Đại Hổ nói lời này, tự nhiên là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn dính vào Hà Hoan và Nam Bắc, biết ngay hắn vẫn không từ bỏ ý đồ.
"Con mắt nào của ngươi nhìn ra Nam Bắc là hán tử? Lúc tam thúc mổ heo có phải hay không đã vô tình mà lấy mất luôn cặp mắt của ngươi ?"
"Lui một vạn bước mà nói, dù cho Nam Bắc là hán tử, ta cùng hán tử liền không thể làm bạn bè sao? Tướng công ta cũng không nói gì, nương ngươi kêu gào cái gì?"
"Ngươi như vậy thích ngươi nương, như vậy thích nghe nàng nói, ngươi cưới cái gì tức phụ a, ngươi cưới ngươi nương a! Ít nhất không làm thất vọng cha ngươi ~"
"Ngươi thích nương ngươi như vậy, thích nghe lời bà ta, thì cưới nương ngươi đi! Ít nhất cũng không làm cha ngươi thất vọng ~"
Lời kia vừa thốt ra, mọi người đều nín thở.
Trong thôn, ai cũng có thể chọc, chỉ không thể chọc nương của Chu Đại Hổ - Trần Bảo Hương, đó là một người đàn bà cực kì đanh đá.
Nhưng Hà Hoan mắng không hề kiêng nể, giọng càng lúc càng lớn.
Chu Đại Hổ sắp phát điên, hai người kia gã một cũng không chiếm được, lại còn dám mắng nương gã!
+
"Miệng lưỡi sắc bén, lão tử sớm hay muộn...... A!!!"
Chu Đại Hổ nói chưa dứt lời, đã bị đòn gánh đánh vào miệng.
Đòn gánh trên đầu được dùng để móc vào thùng sắc nhọn, ngay lập tức làm Chu Đại Hổ mặt đầy máu.
Khi thấy có người bị thương, những dân làng xung quanh đang xem náo nhiệt liền kinh hãi kêu lên, âm thầm lo lắng cho việc Nam Bắc đã gây ra.
Đắc tội với ai không tốt, lại đi đắc tội với người không dễ đối phó như vậy.
Chu Đại Hổ bị đòn gánh đánh choáng váng, khi tỉnh lại, gã phát hiện mũi mình không ngừng chảy máu, mặt cũng đau rát.
Gã che mũi, nhưng không thể ngăn máu chảy ra từ các kẽ ngón tay.
Nhìn vết máu trên mặt Chu Đại Hổ, Nam Bắc không khỏi ghê tởm, cậu nắm chặt đòn gánh rồi quay đầu đi.
Thấy Nam Bắc tỏ ra như vậy, Chu Đại Hổ càng tức giận.
Gã dùng sức lau máu trên mặt, trừng mắt nhìn Nam Bắc hồi lâu, rồi chỉ vào Hà Hoan đang được Nam Bắc bảo vệ phía sau, hung tợn mắng: "Con đàn bà, ngươi còn biết bảo vệ chủ hơn cả chó!"
Lời mắng rất khó nghe, Hà Hoan tức giận đến đỏ mặt, ai bị sỉ nhục vô cớ như vậy cũng không thể không cảm thấy ấm ức.
"Ngươi..." Nhưng Hà Hoan không chịu yếu thế, Hà Hoan định đáp trả làm Chu Đại Hổ mất mặt, nhưng chưa kịp nói hết câu, đòn gánh lại đánh trúng mặt Chu Đại Hổ thêm lần nữa.
"Bang ——"
Lần này lực đánh còn mạnh hơn lần trước, làm Chu Đại Hổ ngã xuống đất, miệng đầy bùn.
Bà lão nhà họ Kim, người quen với nhà họ Chu, thấy Chu Đại Hổ bị đánh, lập tức kêu to chạy về phía nhà họ Chu: "Ai da, bà thím Hương ơi, mau tới, Đại Hổ nhà bà bị người đánh!"
Chu Đại Hổ đầu váng mắt hoa, cảm thấy xương trên mặt như lệch vị, trong lòng hận vô cùng.
Bao năm nay, gã luôn được gia đình nuông chiều từ bé, cả nhà hơn mười người, chưa từng có ai dám động thủ với gã, chưa kể đến những người ngoài sợ thế lực nhà gã.
"... Đồ chó," Chu Đại Hổ phun ra ngụm nước miếng lẫn máu, mơ hồ chửi, "Lão tử đánh chết ngươi."
Nói rồi, gã nhanh chóng bò dậy từ đất, nắm chặt tay tiến về phía Nam Bắc.
"Dừng tay." Một giọng nói hùng hồn vang lên từ phía sau đám người.
Mọi người quay đầu lại, thấy một hán tử cao lớn xách theo con thỏ, đứng dưới ánh sáng mờ không rõ mặt, nhưng khi hắn tiến lại gần, đứng trước mặt Chu Đại Hổ, lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi dám."
Nhìn rõ người đến, các bà đang xem náo nhiệt nhỏ giọng bàn tán:
"Đây không phải là nhị nhi tử Tống gia, Tống Mính Khải sao?"
"Đúng vậy, nhìn không tệ."
"Hắn luôn ở trên núi đi săn."
"Ai da, nghĩ lại, nếu không phải bà Hoa Lan nói, ta cũng đã quên Tống gia còn có người này."
Tống Mính Khải, nhi tử thứ hai của nhà họ Tống, là một thợ săn, thường sống trên núi, hiếm khi trở về làng Dương Oa. Ngay cả khi trở về, cũng chỉ vào ban đêm, nên rất dễ bị người ta quên lãng.
Thấy có người đến giúp, Hà Hoan trong lòng cảm thấy yên tâm. Hà Hoan không phải là người thích gây sự, chỉ cần đảm bảo bản thân và Nam Bắc không bị bắt nạt là được, không cần thiết phải đối đầu ngươi sống ta chết với Chu Đại Hổ.