Sau Khi Mất Trí Nhớ Ảnh Vệ Cùng Chồng Nhỏ Sinh Nhóc Con

Chương 8

Nam Bắc ngồi xổm bên giường đất một lúc, nhận thấy người đàn ông vẫn không tỉnh lại, liền thở dài, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Thêm củi vào bếp, Nam Bắc chuẩn bị múc nước từ lu, nhưng phát hiện lu nước đã cạn, nên phải ra sông lấy thêm nước.

Nhà Hà Hoan và nhà cậu chỉ cách một bức tường, Nam Bắc không khóa cửa, trực tiếp mang đòn gánh và thùng nước ra ngoài.

Dương Oa thôn có mấy chục hộ gia đình, mỗi nhà hầu như đều có bốn, năm người, xem như là một thôn lớn.

Đã là tháng hạ tuần, ban ngày càng dài, buổi chiều ở bờ sông, người đi giặt đồ cũng nhiều, Nam Bắc không muốn gặp người khác, liền đi đến chỗ ít người ở cửa thôn lấy nước.

Lúc này, phần lớn người trong thôn đã ăn cơm chiều, tụ tập dưới tàng cây nói chuyện, có bà cụ thích khoe khoang mang quần áo mới ra khâu vá, sợ người khác không thấy mình đang làm gì.

Nhìn thấy Nam Bắc, họ đồng loạt dừng lại, tò mò nhìn thiếu niên tuấn tú ít khi xuất hiện trong thôn.

Ngoại trừ Hà Hoan, Nam Bắc thường sợ người, thời gian cậu tỉnh lại không lâu, còn chưa quen biết hết người nào trong thôn.

Lúc này, phải đi qua trước mặt nhiều người như vậy, không khác gì muốn lấy mạng cậu.

Tay cầm đòn gánh gần như sắp bị nắm chặt đến đứt đôi, nhưng Nam Bắc vẫn không thể rời khỏi tầm mắt mọi người, cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy khó thở.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

"Này, không phải Nam Bắc sao? Sao hôm nay không cùng Hoan ca nhi đi chung?"

Nghe giọng nói đáng khinh, Nam Bắc không cần quay đầu cũng biết là Chu Đại Hổ ở đầu thôn Tây.

Ngại với việc còn có người chờ chăm sóc ở nhà, Nam Bắc không muốn lãng phí thời gian với Chu Đại Hổ.

Không ngờ gã ta không chịu buông tha, bước nhanh đuổi theo Nam Bắc, giọng ngang ngược hỏi: "Ngươi nghe thấy ta hỏi sao không trả lời?"

Nam Bắc nhàn nhạt nhìn gã, lười phản ứng, nghiêng người tránh đi Chu Đại Hổ, tiếp tục đi về phía bờ sông.

"Ê!" Chu Đại Hổ hét to, "Đứng lại đó cho ta!"

"Đại Hổ, đừng làm khó dễ người ta." Tôn a ma ngồi chọn đậu trước cửa khuyên can.

Nam Bắc thực sự lai lịch không rõ, nhưng mấy tháng qua, mọi người trong thôn đều thấy, đứa trẻ này tuy ít nói nhưng không gây phiền phức, lại còn xinh đẹp, luôn khiến người khác kiên nhẫn và yêu thích.

"Ngươi đừng quản." Chu Đại Hổ trừng mắt nhìn Tôn a ma, khiến bà co rụt cổ, không dám nói gì thêm.

Nếu thật sự chọc giận gã, nửa đêm gã có thể đến đốt nhà bà, nhưng hôm nay có vẻ gã chỉ nhắm vào Nam Bắc.

Tôn a ma và bà Lưu ở cách đó không xa liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.

Chu Đại Hổ là đồ háo sắc, ỷ vào nhà có tiền, cưới được cô nương trong trấn, nhưng vẫn không thỏa mãn, suốt ngày lang thang trong thôn, gặp cô nương hoặc ca nhi đẹp liền trêu ghẹo, nếu không vui sẽ nói lời khó nghe, đến khi làm người ta khóc mới chịu thôi, thật đáng ghét.

"Nói đi, sao hôm nay không ở cùng Hoan ca nhi? Không phải hai ngươi luôn như hình với bóng sao?" Chu Đại Hổ đá một chân vào đòn gánh của Nam Bắc.

Chu Đại Hổ có đệ đệ là ca nhi, gã biết rõ lời này là vũ nhục lớn với phu lang đã kết hôn.

Hà Hoan bộ dạng đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng tính cách lại bất đồng với diện mạo, mấy năm trước khi xuất hiện ở Dương Oa thôn, không hán tử nào không thích hắn.

Lúc đó, Chu Đại Hổ tự nhận là giàu có, nghĩ mình sẽ có được Hà Hoan, không ngờ cuối cùng Hà Hoan lại chọn gả cho thư sinh nghèo Tống Mính Khải.

Hà Hoan đã có phu quân, thời gian lâu rồi, hán tử trong thôn đều từ bỏ hy vọng, nhưng mấy tháng trước, Hà Hoan mang về Nam Bắc, dung mạo còn đẹp hơn, tư thái thanh lãnh khiến người ta xiêu lòng.

Hai người này đi trên đường, hán tử nào cũng không thể không chú ý, huống chi là Chu Đại Hổ, luôn nghĩ về họ, mỗi khi hai người xuất hiện trong thôn, gã liền tìm cách gây chú ý.

Sau đó, Nam Bắc như bị Hà Hoan giấu đi, không ai có cơ hội nói chuyện với cậu.

Thậm chí đến nay vẫn chưa rõ cậu là hán tử hay ca nhi.

Nam Bắc cầm thùng, đòn gánh bị đá làm mất thăng bằng, loạng choạng hai bước mới đứng vững.

Nhưng cú đá đó không làm cậu tức giận bằng việc Chu Đại Hổ nhục mạ Hà Hoan.

Sự tức giận đột ngột làm ánh mắt Nam Bắc trở nên âm trầm, đôi mắt hẹp dài áp ra một đường cong xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy...

Chu Đại Hổ lạnh sống lưng.

Ánh mắt đó không giống như đang nhìn người sống.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì!" Chu Đại Hổ lùi lại hai bước, động tác khoa trương khiến Nam Bắc hoàn hồn.

Không đợi Nam Bắc phản ứng, một chiếc giày vải bay tới nện vào mặt Chu Đại Hổ, ngay sau đó, Nam Bắc nghe thấy tiếng Hà Hoan chửi bậy: "Mẹ nhà ngươi, đồ bẩn thỉu, cút ra xa một chút!"