Nó đã từng tồn tại ngắn ngủi trên da thịt của Lâm Thời Kiến.
Trên người bọn họ từng có cùng một dấu ấn.
Lâm Thời Kiến đặt giày và mũ lưỡi trai xuống, ký tặng sách "Hàm Dương" cho fan, vừa nhận thư vừa dạy dỗ: "Các cậu ít ra lần sau đợi tôi đổi địa điểm quay phim rồi hãy đến, chỗ này có cho tiền tôi cũng chẳng thèm đến, các cậu đặt được khách sạn chưa đấy? Đừng có mà ngủ ngoài đường, giữa mùa hè nắng nóng thế này làm người vô gia cư thì đừng thích tôi nữa."
Fan cười phá lên, còn nói đùa: "Chân bảo bối đẹp quá!"
Lâm Thời Kiến cạn lời, rõ ràng bọn họ không để tâm đến lời cậu nói.
Bởi vì lần nào cậu cũng vậy, hung dữ là thế, nhưng sẽ kéo fan ruột ra hỏi mọi người đã tiêu tốn bao nhiêu tiền cho cậu, mỗi lần tiền khách sạn và đi lại cậu đều sẽ bao hết, còn mời mọi người ăn uống, ai nói gì cậu cũng kiên nhẫn trả lời.
À, những lá thư đó cậu cũng sẽ đọc, bởi vì cậu thường xuyên chọn ra vài lá thư hài hước, trừu tượng đăng lên Weibo để "xử tử" công khai, dẫn đến về sau mọi người viết thư cho cậu thường xuyên trộn lẫn chút hài hước vào trong cảm xúc chân thật.
Ai cũng mong được Lâm Thời Kiến đại nhân lật thẻ bài.
Nói sao nhỉ, cậu ấy trông lạnh lùng, ngày thường "khẩu nghiệp" khắp nơi, nhưng fan của cậu biết kỳ thực cậu ấy rất biết chăm sóc người khác.
Dù là fan sách hay fan nhan sắc, chỉ cần một lần theo đuổi offline, sẽ biến thành fan trung thành của cậu, kiên quyết không cho phép người khác làm trái ý cậu.
Quả nhiên, Lâm Thời Kiến kéo fan ruột tổ chức lần này sang một bên, cậu chuyển cho omega đó một khoản tiền lớn, fan ruột kia từ chối: "Không nhận, không nhận, cẩn thận lát nữa em biển thủ đấy."
Lâm Thời Kiến liếc cô ấy một cái nhàn nhạt: “Tự luyến vừa thôi? Tôi nói đưa cho cậu dùng à? Cậu tổ chức bao nhiêu lần rồi, tiền công cộng dồn lại cũng được một đống."
"Đến lúc đó dùng không hết thì cậu đăng lên Weibo lì xì cho mọi người tranh là được rồi, biển thủ cũng được. Đừng tưởng tôi không biết lần trước sách của tôi xuất bản cậu đã mua bao nhiêu quyển, tôi xem siêu thoại rõ như ban ngày, 1314 rồi lại 1314, mua về xây tường à?"
Cậu không hề cảm thấy chột dạ khi mình cũng làm vậy với đồ Giang Văn đại diện.
Fan ruột kia đã quen bị dạy dỗ, cô ấy vòng vo thăm dò: "Gần đây em nghe nói một chuyện hoang đường, có người tung tin đồn cậu đang theo đuổi cái người kia!"
Đâu chỉ fan của Lâm Thời Kiến, fan của Giang Văn bao gồm cả fan của Trác Hàm Úc và Lạc Tư Nguyên đều vểnh tai lên nghe.
Giao diện nhận tiền của fan ruột vẫn sáng, Lâm Thời Kiến thừa dịp cô ấy không chú ý, đưa tay ấn nhận tiền giúp cô.
Cậu trả lời không chút cảm xúc: "Theo đuổi đánh cậu ta?"
Chậc, chán phèo, còn tưởng có gì hot chứ.
Chẳng moi được tin nóng nào, Lâm Thời Kiến phải vào trong rồi.
Trước khi đi cậu xua đuổi: "Ngày mai đừng đến nữa, chỗ này đến cốc trà sữa cũng không gọi được."
Fan của cậu: "Biết rồi, ngày mai lại đến! Bảo bối quay phim cho tốt, chú ý sức khỏe! Đi giày vào! Lát nữa giẫm phải thủy tinh với đinh thì sao?"
Lâm Thời Kiến thật sự không muốn bọn họ đến, bản thân đến xem cậu đã đủ phiền phức rồi, còn là ở nơi giao thông bất tiện thế này.
Fan của Giang Văn vẫn luôn đối đầu với Lâm Thời Kiến và fan của cậu, vì Giang Văn phải đóng phim với Lâm Thời Kiến, đây là lần đầu tiên biết được.