"Ê! Lạc Tư Nguyên với cả Trác Hàm Úc, hai cậu lại đây, bày lại chỗ đồ Lâm Thời Kiến bày sai đi, nhân viên sẽ hướng dẫn hai cậu."
Sắc mặt không tốt lắm của hai người khi nhìn thấy Lâm Thời Kiến liền dịu đi một chút, dù sao cũng để người ta gánh tội thay, lại còn bị người ta bắt gặp chuyện kia, cũng ngại lắm.
Hà đạo không hề biết chuyện riêng tư của mấy diễn viên chính, ông ấy trêu chọc: “Hai cậu lên chương trình không phải nói năng hoạt bát lắm à? Hiệu ứng gameshow tốt như vậy, sao bây giờ ai nấy đều nho nhã như muốn pha trà thế?"
Lạc Tư Nguyên không hề che giấu: “Làm việc với thằng ngu thì chẳng có gì để nói."
Trác Hàm Úc: “Cậu nói ai ngu đấy?"
Hai người này cũng không phải dạng vừa.
Hà đạo đuổi: “Lâm Thời Kiến, cậu tự ra bờ biển đi dạo đi, tìm cảm giác nhập vai, phần quan trọng của vở kịch này đều nằm ở cậu đấy, đừng có diễn hỏng cho tôi."
Trác Hàm Úc phản đối: “Sao cậu ta được đi dạo còn bọn tôi phải làm việc?"
Còn chưa đợi Hà đạo trả lời, Lâm Thời Kiến khoanh tay lặng lẽ nhìn Trác Hàm Úc, cậu ấy mời: “Vậy cậu đi cùng tôi."
Giọng điệu giống như ra lệnh tử hình vậy.
Trác Hàm Úc cứng họng, cậu ta khá sợ Lâm Thời Kiến.
"Thô-thôi vậy."
Một mình đi đến bờ biển, Lâm Thời Kiến cởi giày, chân trần giẫm lên cát mềm mại, cảm nhận cảm giác nước biển vỗ vào chân.
Nước ấm, cát nóng, hơi bỏng chân.
Làn da trắng nõn lúc này phản chiếu màu xanh nhạt của biển, lấp lánh như vảy cá, trông ướŧ áŧ.
Tìm cảm giác nhập vai gì chứ?
Cậu ấy chỉ biết một tuần tới, cậu ấy phải mặc quần đùi trên gối, cởi trần chạy trên cát, còn phải cười rạng rỡ với tất cả mọi người.
Cho nên lúc đó Hà đạo nói thấy vai diễn này hợp với cậu ấy, cậu ấy thấy rất buồn cười.
Chính mình viết truyện còn không biết à?
Một chiếc ô che trên đầu cậu ấy: “Thích ngắm biển à?"
Lâm Thời Kiến bỏ mũ xuống, cúi người xuống, ngón tay khua toàn nước, hắt lên mặt Giang Văn nửa vời.
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường, nhưng có vẻ như rất vui, thậm chí không so đo chuyện vừa rồi.
Lâm Thời Kiến nhìn chằm chằm vào nốt ruồi màu nhạt trên lông mày Giang Văn một lúc, trên người Giang Văn chỉ có mỗi nốt ruồi này, giống như dấu hiệu chống hàng giả vậy.
Giọt nước treo ở đó, khiến đuôi lông mày như ẩn chứa nét quyến rũ khó tả, trước kia cậu ấy thích nhất là dùng răng nanh cọ vào nốt ruồi đó của Giang Văn, giống như Giang Văn thích nhất mυ'ŧ nốt ruồi đỏ trên cổ cậu ấy vậy.
Lâm Thời Kiến hoàn hồn: “Cũng tạm, nơi mà có người nuốt lời chưa từng đến, cũng chỉ như vậy thôi."
Giang Văn nghe cũng hiểu "có người" mà cậu ấy nói chính là mình, nhưng anh không nhớ mình đã từng hứa hẹn chuyện này.
Nhìn vẻ mặt Giang Văn, Lâm Thời Kiến biết anh ta căn bản không nhớ, ngay cả giận cũng lười, chỉ thấy hơi bất lực thôi.
Nhưng cũng đúng, ai mà mong đợi bạn trai cũ nhớ lời hứa từ tám chín năm trước, chỉ có cậu ấy mãi không quên được thôi.
Mặc dù Giang Văn lúc đó cũng chưa chắc đã nhớ.
Giang Văn mấy năm nay rõ ràng sống rất tốt.
Lâm Thời Kiến không nói gì, ô che nắng không lớn, tay còn lại của Giang Văn lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, ngón tay chậm chạp cảm thấy hơi nóng, nó chạm vào khuyên mày của Lâm Thời Kiến.
Hơi quá phận.
Giang Văn không nói nên lời, anh hỏi: “Xỏ khuyên mày có đau không?"
Chỗ đó ban đầu có một nốt ruồi, là Lâm Thời Kiến cố tình đi xăm, lúc đó những người không biết đều nói hai người đúng là trời sinh một cặp, ngay cả nốt ruồi cũng mọc cùng một chỗ.