Lâm Thời Kiến chỉ muốn Giang Văn toàn tâm toàn ý với mình, chứ cậu không muốn bị coi thường.
Chát—
Lại một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Người bị tát chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cười, như thể bị đánh mà thấy vui, sau đó khàn giọng nói: “Lạc Tư Nguyên, tôi hôn cậu khó chịu lắm à? Tôi thấy cậu đúng là muốn bị…”
Lâm Thời Kiến: “...”
Gương mặt lạnh lùng của cậu lộ rõ vẻ cam chịu, hai người này vừa nãy còn hôn nhau thắm thiết, sao Giang Văn vừa đến, toàn là những câu thoại tệ hại thế này?
Giang Văn mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Thời Kiến bịt chặt, môi anh mấp máy, hàm răng nhọn lộ ra vẻ hung dữ.
Nó vô tình cắn phải làn da mỏng manh trên lòng bàn tay.
Ngón tay Lâm Thời Kiến đau nhói, máu chảy vào đầu lưỡi Giang Văn.
Có lẽ là do bầu không khí quá tốt, Giang Văn không nhịn được.
Anh liếʍ một cái.
Chát—
Lần này, người bị tát là Giang Văn.
Lâm Thời Kiến theo bản năng buông tay, cả người cũng giật lùi lại.
Hoàn toàn lộ ra trước mặt hai alpha đang hôn nhau say đắm.
Lâm Thời Kiến: “...”
Lâm Thời Kiến chỉ từng bắt gặp cảnh tượng tương tự trong quán bar.
Lúc đó, hai người kia uống chút rượu, hơi say, ở trong nhà vệ sinh làm ầm ĩ hết cả lên, Lâm Thời Kiến vừa bước vào thì cánh cửa bị đẩy bật ra.
Lúc đó cậu rất cạn lời, đến mức muốn trợn trắng mắt.
Họ ngã xuống đất, vẫn còn dính chặt vào nhau, alpha đó ôm omega trong lòng huýt sáo với cậu, omega với đôi má ửng đỏ cũng phụ họa, nói cậu trông giống một ngôi sao, hỏi cậu có muốn chơi trò “ba người” không.
Tính khí nóng nảy của Lâm Thời Kiến sao có thể chịu đựng được, lúc đó lạnh lùng đá mạnh vào chỗ hai người đang dính chặt, alpha kia lập tức “xìu” xuống, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, ôm “của quý” chạy thẳng đến bệnh viện.
Sau đó, Lâm Thời Kiến cũng chẳng cần giày dép nữa, chân trần, với vẻ mặt như muốn gϊếŧ người, ngồi ở bàn chờ Thiệu Dật mua giày mới cho mình.
Nhưng lần đó và lần này sao có thể giống nhau được.
Lâm Thời Kiến có chút muốn chửi thề.
Trừ khi yêu cầu của kịch bản, không có mấy alpha nào trong giới giải trí mà da không trắng, tức là không thể so sánh làn da với omega.
Về cơ bản, họ không đi theo phong cách “mạnh mẽ”, để lên hình đẹp hơn, ai cũng trắng trẻo.
Giang Văn cũng không ngoại lệ.
Da trắng, rất dễ để lại dấu vết trên mặt.
Vết đỏ của ngón tay hiện rõ mồn một.
Lâm Thời Kiến không ra tay mạnh, cậu theo bản năng vung tay, nhưng đối phương là Giang Văn, cậu đã kìm lại lực rồi.
Rõ ràng đối phương là alpha, nhưng Lâm Thời Kiến luôn coi Giang Văn như báu vật.
Hơn nữa, Giang Văn liếʍ cậu làm gì?
Lại rối loạn hormone? Trông cũng không giống.
Lâm Thời Kiến và Giang Văn nhìn nhau, cảm xúc trong mắt hai người đều không hề bình tĩnh.
Giang Văn dựa vào tường, đầu hơi ngửa ra sau, mái tóc bị ép xuống, đôi mắt híp lại thành một đường cong dài nhìn người khác trong bóng tối, yết hầu anh trượt lên xuống, xương quai xanh cọ vào thiết bị ức chế hormone, ngứa ngáy.
Một tay che chỗ bị tát, khàn giọng cười.
Vẻ mặt luôn lạnh lùng trước hàng ngàn người trở nên sống động, có chút giống vẻ mặt đắc ý của Giang Văn hồi cấp ba.
Thật là chói mắt.
Lâm Thời Kiến: “...”
Nhìn thật đáng ghét!
Lâm Thời Kiến cảm thấy, có phải ông trời cho rằng việc để cậu và Giang Văn gặp lại nhau đã là một điều cực kỳ may mắn hay không.